Ngủ dậy, tôi thấy mẹ chồng vừa đi chợ về. Điều bất ngờ là bà đi chợ bằng cái túi hàng hiệu tôi mua tặng.
Mẹ chồng tôi thuần nông nên chân chất, đáng mến, gần gũi lắm. Lúc tôi mới về làm dâu, bà sợ tôi là con gái thành phố, sống không quen ở nông thôn nên hỏi tôi có cần ở riêng không? Tôi cứ nghĩ mẹ chồng không thích sống chung với mình, cũng buồn phiền. Sau mới hay, mẹ sợ tôi không quen nên muốn cho vợ chồng tôi 500 triệu, là 2/3 số tiền dưỡng già của bố mẹ để chúng tôi mua nhà ở thành phố. Tôi bảo mình thích ở quê, tuy đi làm hơi xa nhưng không khí ở đây trong lòng, hàng xóm thân thiện. Hơn nữa, chồng tôi là con trai độc nhất, tôi không muốn vì mình mà anh khó xử khi không được phụng dưỡng bố mẹ.
Sống chung với bố mẹ chồng nhưng tôi chưa từng cảm thấy khó chịu hay áp lực. Ngược lại, tôi thấy nhẹ nhàng, thoải mái hơn trước. Công việc nhà cửa, mẹ chồng tôi đều làm hết. Bố chồng thì nấu nướng toàn món ngon vì trước đây ông từng mở quán ăn Vợ chồng tôi làm cùng công ty, sáng cùng đi, chiều cùng về. Về rồi chỉ việc tắm rửa, ăn uống và pha ấm trà, ngồi tán gẫu ở sân vườn trước nhà. Cuộc sống rất bình yên, thư thả.
Mối quan hệ giữa tôi và mẹ chồng rất tốt. Bà thương tôi, hay hỏi han, quan tâm tôi như con ruột. Thấy sắc mặt tôi khang khác thôi là bà đã hỏi tôi có bệnh không, có cần uống thuốc hay thích ăn gì ngon không? Tôi có bầu, mẹ chồng là người mừng rỡ nhất. Bà mừng còn hơn cả chồng tôi, đi đâu cũng khoe mình sắp có cháu nội bế. Tôi đã được cưng chiều lại càng được cưng hơn, gần như không phải đụng tay vào việc gì trong nhà nữa, dù chỉ là cây chổi.
Ảnh minh họa
Hôm qua là sinh nhật mẹ chồng tôi. Tôi mua tặng bà một cái túi xách hàng hiệu, hơn 10 triệu đồng. Biết tính mẹ giản dị, ghét cầu kì nên tôi chọn một cái túi có vẻ ngoài rất đơn giản. Chồng tôi còn đùa, bảo cái túi giống giỏ xách đi chợ của mẹ quá, có khi nào bà cầm đi chợ không? Tôi bật cười, nói rằng quà mình tặng thì mẹ sẽ không nỡ xách đi chợ mua thịt cá đâu.
Lúc nhận quà, mẹ chồng tôi vui vẻ ra mặt. Mẹ hỏi túi bao nhiêu tiền, tôi không dám nói thật nên bảo rẻ lắm, có hơn 100 nghìn thôi. Mẹ gật gù, bảo rằng đúng ý bà, chứ nếu túi mắc tiền quá, bà sẽ không dám xài. Bà còn đem giỏ vào phòng, khoe với bố chồng.
Sáng sớm nay, vợ chồng tôi ngủ dậy cũng là lúc mẹ chồng đi chợ về. Bà thường đi chợ sớm để mua đồ ăn cho tươi ngon, sẵn tiện mua đồ ăn sáng cho cả nhà. Tôi sửng sốt khi thấy bà đang xách cái túi mình mới tặng hôm qua, bên trong đầy thịt cá, rau củ và 4 bịch bún bò. Thấy tôi, mẹ còn cười bảo cái túi thấy vậy mà rộng ghê, để được nhiều đồ lắm. Tôi điếng người, không biết phải khóc hay cười nữa. Chồng tôi đứng bên cạnh, anh cười ngặt nghẽo, ý muốn bảo suy đoán của mình là chính xác.
Thật tình nhìn cái túi 10 triệu biến thành giỏ xách đi chợ mà tôi tiếc trong lòng. Tôi có nên nói giá tiền thật để mẹ giữ gìn túi hơn không? Chồng thì nói túi xách đang làm đúng nhiệm vụ của nó và mẹ chồng đem túi đi khoe khắp hàng xóm là quà của con dâu tặng. Giờ tôi nói giá tiền ra, bà không dám dùng nữa thì càng phí phạm. Thấy cái túi mà tôi rầu rĩ, không biết nên làm sao cho đúng nữa?