Pu xé tờ giấy gả con mà bố cô, ông Xuồn, đã ký với ông Chiểu. Cô tuyên bố sẽ kiếm tiền trả nợ cho gia đình nhà Chải để có thể xuống thành phố học Đại học Y.

Sau khi chạy khỏi buổi lễ đính hôn rình rang của Chải, Pu chạy ra con sông của bản. Thấy vậy, Chải cũng đuổi theo Pu. Cũng chính tại dòng sông này, trong cuộc đôi co bằng lời qua lại với Chải, Pu mới được biết về tờ giấy gả con mà bố cô đã ký.

Chải nói với Pu không tin thì về hỏi bố Xuồn. Pu sững người và chạy về nhà tìm bố hỏi chuyện.



Trả lời câu hỏi chất vấn của Pu rằng tại sao lại bán con gái mình như vậy, ông Xuồn nói ký vào tờ giấy, ông có thể xoá đi món nợ hàng trăm triệu mà chắc nhiều đời nhà ông cũng không thể trả được. Ông Xuồn cũng tỏ ra rất bực bội trước sự cứng đầu của Pu – khi cô khăng khăng đòi đi học và từ chối làm dâu nhà Chải.

Nhìn Pu khóc và nói ông dập tắt tương lai của cô, ông Xuồn không mấy động lòng. Ông nói Pu đừng mơ đến chuyện đi học vì cô không thể kiếm tiền để trả món nợ khổng lồ cho nhà Chải. Thấy bố mình nói vậy, Pu khẳng định cô sẽ vào rừng tìm sâm quý để kiếm tiền. Thấy con gái cứng đầu như vậy, ông Xuồn nói cho Pu 2 tuần để đi tìm sâm quý, kiếm tiền trả nợ. Pu tuyên bố dù chỉ còn một ngày cô cũng sẽ kiếm ra tiền…





Mẹ Pu nhìn con gái trong cơn cùng quẫn mà rơi nước mắt. Mẹ Pu sau đó đã đưa cho cô chiếc hộp gỗ đựng của hồi môn của mình. Bà nói với Pu những trang sức này bà định đưa khi cô lấy chồng nhưng giờ đây, bà cho cô làm vật phòng thân – bán đi lấy tiền khi xuống thành phố học, được đồng nào hay đồng đó.

Pu nói mẹ cô cần thay đổi, bà không phải là nô lệ của bố cô. Nghe Pu nói vậy, mẹ cô mỉm cười buồn, nói rằng bà sống vậy quen rồi và kết thúc câu nói rằng bà mong Pu sau này sẽ không phải sống cuộc sống như bà.