×

Thế nhưng, một giọng nói vang lên khiến họ ch/ết lặng…

Hùng, một chàng trai 30 tuổi, vừa mãn hạn tù sau 5 năm thụ án vì tội trộm cắp. Hùng từng là một người hiền lành, nhưng vì hoàn cảnh gia đình khó khăn, mẹ bệnh nặng, anh đã sa chân vào con đường sai trái. Sau khi ra tù, Hùng quyết tâm làm lại cuộc đời. Anh tìm đến một xóm trọ nhỏ ở ngoại ô thành phố, nơi có những dãy nhà trọ cũ kỹ, giá rẻ, hy vọng bắt đầu một cuộc sống mới.

Ngày Hùng à đến xóm trọ, cả xóm đã xì hơi bàn tán. Tin đồn về việc anh từng ngồi tù lan nhanh như cháy. Người thì nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ, người thì tránh xa mỗi khi anh đi ngang qua. Hùng biết điều đó, nhưng anh không vô nghĩa. Anh lặng lẽ sống, ban ngày đi làm phụ hồ, tối về lại trốn trong căn phòng trọ nhỏ, không giao tiếp với ai. Dù vậy, anh luôn cố gắng giữ thái độ hòa nhã, thỉnh thoảng giúp đỡ những người trong xóm khi họ cần, như khuân đồ nặng hay sửa ống nước. Nhưng thoáng ai cảm kích, họ vẫn nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng.

Một buổi chiều, Hùng đang ngồi trước hiên phòng trọ thì một nhóm thanh niên thoải mái mình, phong cách tiện đồ, dừng xe trước cổng xóm. Chúng tôi gọi Hùng ra, nói chuyện gì đó. Người ở xóm trọ nhìn thấy cảnh ấy, lập tức bàn tán xôn xao. “Thấy chưa, tôi nói mà, loại người như thằng Hùng sớm muộn cũng quay lại con đường cũ thôi,” bà chủ quán nước đầu ngõ lên tiếng. “Đúng rồi, nhìn mã kia là biết công đồ rồi, chắc chắn nó lại định nghĩa chuyện gì xấu xa,” một người khác phụ họa. Cả xóm bắt đầu lo lắng, sợ Hùng sẽ mang rối rối đến cho họ. Họ quyết định cùng nhau đến gặp ông chủ trọ, yêu cầu ui Hùng đi.

Tối hôm nay, ông chủ trọ, một người đàn ông trung niên béo nghị luận, gọi Hùng đến để nói chuyện. Cả đống tập tin trước sân chờ đợi. Ông chủ nhìn Hùng, giọng béo giải quyết: “Cậu Hùng, tôi không muốn làm khó cậu, nhưng mọi người ở đây không yên tâm khi cậu ở lại. Họ nói cậu giao du với đám công đồ, sợ cậu bé rắc rối. Cậu cũng biết, xóm trọ này toàn người lao động nghèo, họ chỉ muốn sống yên ổn. Tôi nghĩ… cậu nên tìm chỗ khác.”

Hùng dũng đầu, không nói gì, chỉ yên lặng gật đầu. Anh hiểu được giác giác của mọi người, dù trong lòng đau đớn. Anh từng hy vọng có thể làm lại cuộc đời ở đây, nhưng có lẽ quá khứ của anh không được phép. Đám thanh niên hôm trước thực ra là bạn tù cũ của Hùng. Chúng tôi tìm anh để mời rê quay lại con đường cũ, nhưng Hùng đã chấp nhận ngay. Anh không ngờ chỉ một lần nói chuyện với chúng tôi lại khiến cả xóm hiểu được.

Đúng lúc Hùng định quay về phòng thu leo ​​đồ, một giọng nói yếu ớt nhưng đầy hiển định vang lên từ phía sau: “Mọi người sai rồi! Anh Hùng không phải người xấu!” Cả giật mình quay lại. Người vừa lên tiếng là bà cụ Minh, một người sống độc ở căn phòng cuối dãy trọ. Bà cụ đã ngoài 70, kiểu dáng gầy gò, tóc bạc trắng, ít nói và ít giao tiếp với mọi người. Bà chống, bước từng bước khó ra giữa sân, ánh mắt cương nghị.

Bà Minh nhìn mọi người, giọng khàn khàn: “Những người đã biết hôm trước ai đã cứu tôi không? Chính anh Hùng đấy! Hôm nay tôi bị ngã ở sân sau, không ai hay biết. Tôi là tiếng, đau đớn, gọi mãi không ai nghe. Lúc ấy, Hùng đi làm về, thấy tôi, nó đã chạy đến giúp tôi, cõng tôi về phòng, nhưng mua thuốc cho tôi. Nếu không có nó, có lẽ tôi không qua được đó.” Bà cụ dừng lại, nước mắt lăn dài trên gò má nhăn nheo. “Tôi biết nó từng ngồi tù, nhưng nó đã thay đổi rồi. Một người sẵn sàng giúp đỡ một bà già như tôi, làm sao có thể là người xấu được? Những người không cho nó cơ hội, vậy những người khác có những kẻ thù nào đã đưa nó vào con đường sai trái năm xưa?”

Cả một khối tĩnh lặng. Không ai ngờ rằng Hùng, người mà họ luôn xa lánh, lại âm thầm làm một công việc tốt như vậy. Ông chủ trọ cũng cạo râu, quay sang nhìn Hùng, giọng lũ gián: “Có thật không Hùng?” Hùng thư đầu, nhẹ nhàng đáp: “Dạ, cháu chỉ làm điều cháu thấy nên làm thôi. Cháu không nghĩ gì nhiều.” Bà chủ quán nước, người từng nói xấu Hùng nhiều nhất, giờ đây vênh mặt, không nhìn thẳng vào anh. Một số người khác bắt đầu cảm thấy xấu hổ vì những lời phán xét trước đó.

Bà Minh tiếp tục: “Còn đám thanh niên trước, tôi nghe Hùng nói chuyện với họ. Nó trả lời tự do, bảo nó không muốn quay lại con đường cũ. Những người không biết cái gì mà đã ngâm kết nó. Nếu các người khao khát Hùng đi thì tôi cũng sẽ đi!” Lời nói của bà cụ như một cú đánh mạnh vào lương tâm của mọi người. Họ bắt đầu nhìn nhau, không ai căng lên tiếng.

Cuối cùng, ông chủ nhà nghỉ dài, đặt tay lên vai Hùng: “Anh ở lại đi. Tôi tin cậu. Mọi người ở đây cũng sẽ chọn cậu một cơ hội.” Hùng xoa đầu, mắt rưng rưng. Lần đầu tiên sau bao năm, anh cảm nhận được sự tin tưởng từ những người xung quanh. Anh quay hát bà Minh, cúi đầu cảm ơn: “ cảm ơn bà, cảm ơn bà đã nói giúp cháu.”

Từ hôm nay thái độ của cả xóm trọ với Hùng thay đổi hoàn toàn. Họ bắt đầu trò chuyện với anh, giúp anh giúp đỡ những việc nhỏ, và tăng dần chấp nhận anh như một phần của xóm. Hùng cũng mở lòng hơn, sống hòa đồng và chăm chỉ làm việc. Một năm sau, anh mở một lá mộc nhỏ ngay trong xóm, vừa làm vừa dạy nghề cho những thanh niên trẻ, giúp họ có một con đường đi đúng bụi.

Câu chuyện về Hùng và bà Minh trở thành một bài học lớn cho cả xóm trọ. Đôi khi, một người từng sai sót vẫn có thể thay đổi, nếu được trao đổi cho một cơ hội và một chút niềm tin. Và tiếng nói của bà Minh, dù nhỏ bé, đã trở thành ánh sáng cứu nguy, kéo Hùng ra khỏi bóng tối của sự xa lánh và định kiến.

Related Posts

Our Privacy policy

https://expresstin.com - © 2025 News