×

Ông mặc một bộ vest xám tiền, chiếc đồng hồ Patek Philippe trốn trên cổ tay

Buổi sáng Sài Gòn sôi sục, ông Tâm, chủ tịch tập đoàn xây dựng Vạn Xuân, bước xuống từ chiếc Mercedes bóng tối. Ông chọn một quán cà phê ven đường, nơi có những chiếc bàn gỗ cũ kỹ và không khí thoáng đãng của phố phường. Dù là một người đàn ông quyền lực, ông thích những khoảnh khắc giản dị như thế này – ngồi một mình, nuốt nhi ly cà phê đen đá, nhìn dòng người qua lại.

Hôm nay, ông mặc một bộ vest xám tiền, chiếc đồng hồ Patek Philippe trốn trên cổ tay. Nhưng đôi giày của ông đã bận rộn sau một vài ngày bận rộn. Nhìn xung quanh, anh thấy một cậu bé đánh giày nhỏ thó, ăn mặc nhếch nhác, đang ngồi co ro bên góc quán với hộp đồ nghề cũ kỹ. Cậu bé khoảng mười tuổi, đôi mắt sáng nhưng gương mặt lem luốc, chiếc áo thun rách vai lộ rõ ​​thân hình gầy gò.

“ Nhóc nhỏ, qua đây đánh giày cho chú,” ông Tâm gọi, giọng trầm nhưng không kém phần uy quyền.

Cậu bé, tên là Tí, hương chạy vàng đến, cưỡi đầu lễ phép: “Dạ, con làm liền ạ. Chú để chân lên đây.” Đặt một chiếc ghế nhỏ xuống đất, bắt đầu công việc. Đôi tay nhỏ bé của cậu bé thoăn thoắt chà, đánh bóng đôi giày của ông Tâm, vừa làm vừa len lén nhìn ông – một người đàn ông sang trọng mà cậu bé chỉ mơ được gặp trong đời.

Ông Tâm ngồi nhấp cà phê, mắt theo dõi dòng xe cột. Ông không nói gì, nhưng xin hãy lại đang nghĩ về những ngày tháng khó khăn của chính mình. Ba mươi năm trước, anh cũng từng là một đứa trẻ nghèo khó, từng đánh giày trên chính con phố này để kiếm sống. Nhờ sự trì hoãn và may mắn, anh đã vươn lên, trở thành chủ tịch của một tập thể lớn. Nhưng quá khứ ấy, anh luôn giữ kín, như một bí mật không muốn ai chạm đến.

Đôi giày sáng bóng nhanh chóng. Ông Tâm gật đầu hài lòng, rút ​​ví ra trả tiền. “Cảm ơn nhóc, làm tốt lắm. Này, cầm lấy.” Ông đưa cho Tí tờ 50 ngựa, nhiều hơn giá đánh giày gấp mấy lần. Tí chào mừng, cúi đầu cảm ơn lia lịa: “Dạ, con cảm ơn chú nhiều lắm ạ!”

Nhưng khi ông Tâm đứng dậy, một tấm ảnh nhỏ rơi ra từ chiếc ví, Yên tĩnh đáp xuống mặt đất. Tí nhanh tay nhỏ lên, định gọi ông Tâm, nhưng rồi cậu khựng lại khi nhìn vào tấm ảnh. Đó là một bức ảnh cũ, đã ngả màu, chụp một người phụ nữ trẻ ôm một đứa trẻ bé trai khoảng ba tuổi. Người phụ nữ có nụ cười hiền, nhưng đôi mắt buồn bã. Ô bé trong ảnh rất giống… Tí.

Tí ngước nhìn ông Tâm, giọng run run: “Chú ơi… Đây là mẹ con. Mẹ con… mẹ nói ba con bỏ mẹ con đi khi con còn nhỏ. Chú… chú là ba con, phải không?”

Khoảng thời gian trôi đi liên tục. Ông Tâm đứng yên, ly cà phê trên tay rơi xuống đất. Ông quay lại, nhìn vào tấm ảnh trên tay Tí, rồi nhìn vào đôi mắt cậu bé – đôi mắt giống người phụ nữ ông từng yêu, từng bỏ lại vì tham vọng của mình. Hơn hai mươi năm trước, ông đã bỏ cô ấy, bỏ con chưa kịp chào đời, để chạy theo giấc mơ giàu sang. Ông nghĩ rằng cô ấy sẽ ổn định, rằng ông sẽ bồi đắp sau này. Nhưng ông không biết cô đã qua đời vì bệnh tật vài năm sau đó, để lại những đứa trẻ con bơ phồng.

“Tí… con… con là con của chú thật sao?” Ông Tâm gắn bắp, giọng lạc đi. Đôi tay ông run run, nước mắt chực trào ra – điều chưa từng xảy ra với một người đàn ông luôn giữ vẻ lạnh lùng như ông.

Tí gật đầu, mắt cũng đỏ hoe: “Mẹ con nói ba là người rất xuất sắc, nhưng không cần mẹ con nữa. Con không giận ba… nhưng con nhớ mẹ lắm.” Cậu bé ôm lấy hộp nghề, như tìm kiếm một chút an ủi.

Ông Tâm quỳ xuống, ôm lấy Tí vào lòng. Lần đầu tiên sau bao năm, ông cảm nhận được hơi ấm của máu mủ, nhưng cũng là lần đầu tiên ông thấy trái tim mình đau đến thế. Ông đã đánh mất quá nhiều – không chỉ là tình yêu, mà cả một gia đình. Giờ đây, khi đỉnh cao danh vọng, anh mới nhận ra mình thực sự nghèo nàn.

“Ba xin lỗi… Ba sẽ bồi đắp cho con, Tí ơi,” ông thì thầm, nhưng trong lòng biết rằng, có những vết thương không bao giờ lành.

Dưới ánh nắng sớm của Sài Gòn, hai cha con ôm nhau bên góc quán cà phê, trong khi dòng người vẫn vô tình lướt qua, thoáng ai biết câu chuyện đằng sau tấm ảnh cũ kỹ ấy.

Related Posts

Our Privacy policy

https://expresstin.com - © 2025 News