Bố chồng cứ cặm cụi hầm cháo chân giò cho tôi ăn có sữa. Nhiều khi ăn không nổi, tôi cũng phải cố nuốt vì thấy thương ông. Ông còn tắm cho cháu một cách thành thạo nhẹ nhàng.

Kể ra những điều này, tôi nghĩ có bạn sẽ cho rằng tôi nói dối, làm gì có bố chồng nào tuyệt vời, chịu thương chịu khó đến vậy. Nhưng tôi xin cam đoan, những gì tôi kể hoàn toàn là sự thật, và tôi vẫn đang chìm trong hạnh phúc khi có một người bố chồng trên cả chuẩn 10 đây.

Tôi lấy chồng khi tròn 25 tuổi. Chồng tôi là lái xe đường dài nên thường hay xa nhà, có khi anh đi tới 4,5 ngày mới về lại. Khi yêu, tôi cũng lăn tăn lắm khi quyết định lấy anh. Người ta thường nói “Nhất dân lái xe” mà. Anh đi xa, lại ở ngoài đường ban đêm như thế, chuyện trai gái cũng khó tránh và tôi cũng không thể kiểm soát được. May mắn không nói gì, chứ chỉ cần một tai nạn nhỏ, tôi mất chồng như chơi. Nhưng rồi tôi vẫn cưới anh, bởi gia đình anh quá tốt, khiến tôi cảm thấy yên tâm, bình an.

Nhớ ngày đầu dẫn tôi về ra mắt, ba mẹ anh đã không cho tôi làm gì, dù tôi cố chứng minh mình đảm đang. Mẹ chồng tương lai còn đùa, bắt anh dẫn tôi lên nhà trên chơi để bà làm gà cho khỏi vướng (tôi cứ loay hoay theo bà). Còn bố chồng tương lai thì ra vườn, hái thanh long chín đỏ vào cho tôi ăn. Mọi người đều hòa đồng, dễ gần, đặc biệt rất thương yêu tôi nên tôi không hề có cảm giác cô đơn khi tới nhà anh.

 

bố chồng

Nhớ ngày đầu dẫn tôi về ra mắt, ba mẹ anh đã không cho tôi làm gì, dù tôi cố chứng minh mình đảm đang (Ảnh minh họa)
 

Chúng tôi cũng không định cưới gấp, nhưng mẹ anh đột nhiên phát bệnh rất nặng. Bác sĩ bảo bà không sống được bao lâu nữa. Đó là những ngày đầy u ám, buồn bã với chúng tôi. Một lần, tôi đến thăm mẹ anh, bà đã nắm tay tôi thật chặt và thì thầm bảo muốn dự lễ cưới của chúng tôi. Chiều theo ý mẹ, chúng tôi gấp rút cưới “chạy tang” vì sợ bà mất đột ngột.

Vì mọi thứ đều chuẩn bị trong thời gian nhanh nhất có thể nên đám cưới của chúng tôi rất đơn giản, ít khách. Không khí đám cưới cũng chẳng tưng bừng náo nhiệt khi mẹ chồng tôi đang trên giường bệnh. Và cũng chỉ sau lễ cưới chưa đầy 2 tuần, mẹ chồng tôi cũng mất.

Gia đình tôi đã suy sụp một thời gian dài trước sự ra đi của bà. Riêng bố chồng tôi, ông thương nhớ mẹ tôi rất nhiều. Có hôm, tôi thức dậy đi vệ sinh thì thấy ông ôm tấm ảnh thờ của mẹ, vuốt nhẹ nhàng rồi ấp nó vào lòng. Nhìn cảnh ấy, nước mắt tôi lại chảy ra. Trên đời này, liệu có mấy ai được như bố chồng tôi, yêu thương, chung thủy với chỉ một người.

Cho đến khi tôi có thai, mọi người mới bắt đầu vui lên. Khi đó, chồng tôi vẫn chạy xe đường dài thường xuyên, trong nhà chỉ còn tôi và bố chồng. Ban đầu, tôi cũng ngại ngùng lắm, vì dẫu sao ông cũng là đàn ông. Nhưng dần dần, tôi nhận ra mình đúng là ngu ngốc khi nghĩ như vậy.

Vắng chồng tôi, bố chồng chăm sóc tôi rất chu đáo. Sáng ông đi chợ, mua thức ăn sáng về cho tôi, rồi mua giò, móng heo về hầm để chiều tôi về ăn. Ông ép tôi ăn đến nỗi tôi sợ cả ăn. Ông luôn nói với tôi rằng “ba xem con như con gái của mình vậy. Thằng K đi miết, giờ chỉ còn 2 cha con ở nhà, phải nương tựa nhau mà sống. Con đi làm về mệt, lại bầu bì nên mọi chuyện cứ để ba làm. Chỉ cần con chịu khó ăn uống, nghỉ ngơi cho cháu ba khỏe mạnh là được”. Tôi đã hãnh diện và cảm kích vô cùng khi nghe ông nói như vậy.

Một tuần, ông bắt tôi về nhà mẹ đẻ cũng vài ba lần. Ông nói tôi ở nhà hoài sẽ buồn, nên đi ra ngoài chơi cho khuây khỏa. Rồi ông còn tự tay mua quà biếu ba mẹ tôi. Mỗi khi có lương hưu, ông đều gọi tôi lại, dúi vào tay tôi vài trăm ngàn, bảo đi mua váy bầu đẹp đẹp mà mặc đi làm, mua cái gì ngon ngon biếu ba mẹ, mua giày mà mang… Tôi không nhận thì ông hờn dỗi.

Thi thoảng chồng tôi về, bố chồng tôi lại bắt anh đưa tôi đi chơi, rồi đi ra ngoài ăn uống cho thoái mái. Vì thế, sống với bố chồng, tôi sung sướng như tiên khi chẳng phải làm gì, còn được ông chiều chuộng vô cùng.

Khi biết tôi mang thai bé trai, bố chồng tôi vui đến nỗi đi khoe khắp mọi nơi. Ông đến nhà mấy bác hàng xóm, cứ oang oang là chuẩn bị có thêm cháu đích tôn. Thấy ông mừng, vợ chồng tôi cũng vui theo.

Khi sinh cháu, tôi về nhà mẹ ở cữ. Dự định ở tới khi đi làm lại mới về. Nhưng thằng bé chẳng hiểu sao cứ khóc ngày khóc đêm. Cả nhà tôi, bố chồng tôi đều nóng ruột. Bế lên tận bệnh viện khám cũng không biết bệnh gì. Cuối cùng, ông tôi bảo hay là chuyển về nhà chồng ở, thay đổi địa điểm xem thế nào.

Tôi cũng băn khoăn lắm, rồi gia đình tôi cũng bảo không có ai chăm khi tôi ở bên đó cả. Không ngờ, bố chồng tôi lên tiếng bảo để ông chăm. Ai cũng ngạc nhiên nhưng ông khẳng định đã từng chăm mẹ chồng tôi đẻ, nên sẽ không có vấn đề gì trong việc chăm con dâu cả. Con cháu có gì mà ngại ngùng. Chồng tôi cũng nói vào, không còn cách nào khác, tôi phải dọn về nhà chồng ở trong muôn vàn nỗi lo.

Nhưng đúng là tôi lo thừa khi ông chăm tôi còn có phần chu đáo hơn cả mẹ đẻ. Sáng nào ông cũng nấu nước xông bưng vào tận phòng, rồi bế cháu cho con dâu ăn sáng. Sau đó, ông hầm cháo chân giò cho tôi ăn có sữa. Nhiều khi ăn không nổi, tôi cũng phải cố nuốt vì thấy thương ông. Bố chồng tôi còn tắm cho cháu một cách thành thạo nhẹ nhàng.

Ông luôn gọi con tôi là “cún con” đầy yêu thương. Chiều nào ông cũng ẵm “cún con” đi vòng vòng ngoài sân để bé hít thở không khí trong lành. Hàng tháng, bố chồng tôi đều cân xem bé có lên được mấy lạng. Ngày chích ngừa còn được ông dùng bút đỏ khoanh lại, tới ngày là hớn hở bắt tôi bế bé, ông đèo đi chích ngừa.

Nhìn ông cặm cụi làm cả ngày không ngưng tay, tôi thương ông nhiều nhưng chẳng biết làm gì để giúp ông, mà có làm ông cũng chẳng cho tôi làm. Chồng tôi về, thấy ông chăm tôi kĩ đến nỗi anh phải thán phục. Chính tôi cũng không nghĩ có người cha chồng nào đảm đang, giỏi như ông.

bố chồng

Vì sướng quá, lại được tẩm bổ nhiều nên 6 tháng nằm ổ, tôi tăng gần cả chục kí (Ảnh minh họa)

Ông chăm tôi đến tận ngày tôi đi làm lại ông mới chịu cho tôi đụng nước. Vì sướng quá, lại được tẩm bổ nhiều nên 6 tháng nằm ổ, tôi tăng gần cả chục kí. Hôm qua, bố chồng tôi còn gợi ý tôi nên đi tập erobic, cháu để ông giữ cho. Ông còn đùa, nếu cứ mập thế này, e rằng tôi lăn đi mất.

Bây giờ, tôi thương ông như cha mẹ ruột của mình. Hiếm có người cha chồng nào được như thế. Nhưng nhiều đêm tỉnh giấc cho con bú và đi xuống nhà lấy gì đó, tôi lại nhìn thấy ông ngồi hút thuốc trầm ngâm ở phòng khách. Tôi biết, ông lại đang nhớ mẹ chồng tôi. Tôi có nên tìm mối kết bạn cho người cha tuyệt vời của mình, để ông bớt cô đơn không?