×

Cô ấy ôm cánh cánh tay, xương sống hồi phục, mặt tái nhợt vì đau

Bác Trần Văn Lợi, một tài xế taxi đã ngoài 50 tuổi, sống một cuộc đời giản dị ở ngoại ô Sài Gòn. Gia đình bác nghèo khó, cả nhà chỉ chờ vào chiếc xe taxi cũ kỹ mà bác lái mỗi ngày để kiếm từng đồng tiền lẻ. Dù cuộc sống vất vả, bác Lợi luôn giữ tấm lòng lương thiện, sẵn sàng giúp đỡ người khác mà không hề lợi ích.

Đêm hôm nay trời mưa tầm xa, đường phố vắng tanh. Bác Lợi vừa xác định mục đích làm việc để về nhà thì không ngờ lại tìm thấy một phụ nữ trẻ ngồi co ro bên lề đường. Cô ấy ôm cánh cánh tay, xương sống hồi phục, mặt tái nhợt vì đau. Không chút do dự, bác Lợi dừng xe, chạy đến bên cô.

“Chào ơi, cháu được sao thế? Để bác đưa cháu đi bệnh viện nhé!” – bác Lợi lo lắng hỏi.

Người phụ nữ, tên là Lan, giọng yếu ớt: ” tỉ… cháu bị xe tông… Cảm ơn bác… Nhưng cháu không có tiền trả đâu ạ…”

Bác Lợi xưa tay, đỡ Lan lên xe: ” thôi đừng lo, bác nhẹ cháu miễn phí. Sức khỏe là quan trọng nhất!”

Chiếc xe lao trong màn mưa, bác Lợi vừa lái an ủi Lan, cố gắng giữ cô tỉnh táo. Đến bệnh viện, bác tận tình dìu Lan vào phòng cấp cứu, đứng ngoài chờ cho đến khi bác sĩ thông báo cô đã qua cơn nguy kịch. Nhìn Lan được cứu sống, bác Lợi thở nhẹ nhõm, cảm thấy lòng mình ấm áp dù ngoài trời vẫn lạnh lẽo.

Sáng hôm sau, gia đình Lan tìm đến bệnh viện. Họ cảm ơn bác Lợi rối rít, không ngừng nói về lòng tốt của bác. Một người phụ nữ trung niên, mẹ của Lan, nắm chặt tay bác, mắt rưng rưng: “Cảm ơn bác đã cứu con gái tôi. Nếu không có bác, chắc nó không qua khỏi đêm qua.”

Bác sĩ Lợi hiền cười hiền: “Tôi chỉ làm điều nên làm thôi. Cô ấy ổn là tôi động lực rồi.”

Nhưng rồi, người mẹ bất ngờ nhìn bác Lợi, giọng nói mứt ngọt ngào: “Bác có biết không… Người gây tai nạn cho con bé đêm qua chính là con trai lớn của bác đấy. Nó lái xe lúc say say, tông vào Lan rồi bỏ trốn…”

Nghe câu nói ấy, bác Lợi chết Tĩnh. Bác không thể tin vào tai mình. Con trai lớn của bác, anh Tâm, từ lâu đã sa vào con đường rượu chè, thường xuyên gây rối rối. Bác đã nhiều lần khuyên can nhưng nó không nghe, thậm chí còn bỏ nhà đi mấy tháng nay. Bác không ngờ, chính các con trai mà bác yêu thương lại là người gây ra nỗi đau cho cô gái mà bác vừa cứu.

Bác Lợi ngồi xuống xuống yên, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt khắc khổ. Bao cảm xúc xúc lộn lộn về: vừa đau lòng vì con trai, vừa ngày cuối cùng vì cảm giác có lỗi với Lan và gia đình cô. Bác quay hát mẹ Lan, giọng run run: “Tôi… tôi xin lỗi. Tôi không ngờ… Tôi sẽ chịu trách nhiệm cho việc này.”

Gia đình Lan không vô địch bác Lợi, bởi họ biết bác là người tốt. Nhưng từ hôm nay bác Lợi không còn lái xe nữa. Bác dành thời gian đi tìm con trai, quyết định tâm đưa ra để đối mặt với những sai sót của mình. Dù xin bác sĩ giảm đau đau, nhưng bác sĩ tự động sẽ không bỏ cuộc, vì bác sĩ tin rằng, chỉ có tình yêu thương và sửa đổi mới có thể khắc phục lỗi.

Related Posts

Our Privacy policy

https://expresstin.com - © 2025 News