Vợ tôi ôm mặt, gườm gườm tôi rồi đóng sập cửa lại.
Tôi có một cô vợ hung dữ, chảnh chọe, chẳng biết quan tâm đến ai. Thật ra đây cũng không phải là những nhận xét của tôi về cô ấy mà là hàng xóm nhà tôi hay nói như thế. Chính tôi cũng không hiểu sao khi yêu thì cô ấy như cừu non, khi cưới lại biến thành cọp cái.
Khi cưới xong, vợ tôi chỉ làm dâu được một năm thì mẹ tôi mất. Mẹ tôi thương cô ấy lắm. Có cái gì ngon cũng để dành cho cô ấy đi làm về ăn. Đi chơi ở đâu cũng mua quà về cho con dâu. Ấy thế mà vợ tôi lại đối xử với mẹ tôi hoàn toàn ngược lại. Cô ấy đi chẳng biết thưa trình, ăn trên ngồi dưới không bao giờ chú ý.
Không phải tôi gia trưởng nhưng thức ăn mẹ tôi nấu ra, chưa dọn ăn mà vợ tôi đã cầm bát múc ăn trước. Vì sự vô ý này mà vợ chồng tôi thường xuyên cãi nhau. Mỗi lần như thế, mẹ tôi lại đứng ra bênh vực con dâu vì sợ cô ấy tủi thân.
Đến khi mẹ tôi mất vì đột quỵ, vợ tôi cũng không rơi một giọt nước mắt. Suốt mấy ngày tổ chức tang lễ, vợ tôi chỉ đi ra đi vào cho có chứ không giúp được gì. Tôi nói cô ấy đứng cạnh trông chừng quan tài mẹ, cô ấy lại nói là sợ nên không chịu đứng.Tôi có một cô vợ hung dữ, chảnh chọe, chẳng biết quan tâm đến ai. (Ảnh minh họa)
Hôm qua là ngày mãn tang mẹ. Thế nhưng vợ tôi – cũng là con dâu duy nhất của bà – lại không có mặt. Tôi đang định viết luôn đơn ly hôn để cô ấy biết rằng cô ấy không phải là cái rốn của vũ trụ, muốn gì cũng được.
Năm ngoái, đám cúng đầy năm của mẹ, vợ tôi cũng viện cớ bệnh để về bên ngoại ở. Mấy chị tôi phải đứng ra lo lắng toàn bộ vì tôi là đàn ông nên không biết nhiều về nấu nướng. Vợ tôi xong đám thì về.
Mấy chị tôi bực bội vì cho rằng cô ấy trốn tránh trách nhiệm nên chủ nhật tuần sau đó họp gia đình. Vợ tôi không những không nhận sai còn quay ngược trách mấy chị không cảm thông cho cô ấy. Cô ấy nói cô ấy bệnh mà cũng không được nghỉ ngơi, ở lại nhà vừa ồn ào, vừa mệt mỏi nên cô ấy mới về ngoại ở.
Chị cả tôi giận quá, chỉ thẳng mặt vợ tôi mắng cô ấy là thứ dâu hỗn xược. Cô ấy cũng không vừa, bỏ lên phòng đóng sập cửa như muốn tiễn khách. Lần đó, chúng tôi không nhìn mặt nhau suốt một tháng.
Cuộc sống của chúng tôi không mấy hạnh phúc. Vợ tôi không biết nhường nhịn chồng mà luôn đòi hỏi tôi phải chiều cô ấy. Trong một lần mệt mỏi, tôi cáu gắt, bảo cô ấy nên học cách làm vợ đi. Kết quả, cô ấy giận đùng đùng ôm đồ về nhà mẹ đẻ ở.
Chưa bao giờ tôi thấy một người con dâu nào mất dạy, hỗn xược như thế. (Ảnh minh họa)
Hai ngày trước, tôi đến nhà đón cô ấy về lo đám giỗ mãn tang mẹ. Dù sao cô ấy cũng là con dâu trong nhà, không thể cứ tránh đi suốt hai năm. Như thế chắc chắn hàng xóm, dòng họ sẽ dị nghị những lời không hay.
Không ngờ, vợ tôi nhất quyết không về. Tôi giận, tự vào lục đồ của cô ấy nhét vào vali. Cô ấy giật lại, lớn tiếng hét: “Mẹ ai người đó lo. Bà ta có đẻ ra tôi mà mấy người cứ bắt tôi phải lo là sao?”.
Tôi giận quá, đưa tay tát vợ một cái. Có lẽ vì quá giận nên cái tát hơi mạnh, vợ tôi loạng choạng muốn ngã xuống. Chưa bao giờ tôi thấy một người con dâu nào mất dạy, hỗn xược như thế. Vợ tôi ôm mặt, gườm gườm tôi rồi đóng sập cửa.
Tôi quay về, lo đám mãn tang cho mẹ chu toàn. Mấy chị tôi cũng nói tôi nên suy nghĩ lại về cuộc hôn nhân này. Có lẽ, tôi nên viết đơn ly hôn rồi. Tôi chỉ thấy tội cho con gái mới hơn 3 tuổi của mình. Tôi không muốn con bị thiệt thòi, không có cha bên cạnh. Tôi nên làm sao đây?