Tôi là thế hệ cuối 8X, lấy chồng 10 năm; chồng tôi rất yêu thương hai đứa con nhưng lại không kiếm ra tiền.

Chồng hiền lành, thương vợ con nhưng không biết tính toán nên đầu tư cái gì lỗ cái đó. Trước anh đi xuất khẩu lao động, có ít vốn, khi về đã vay mượn thêm 800 triệu đồng để đầu tư vào bất động sản, đúng lúc sốt đất, lại không tìm hiểu kỹ đất đó không có sổ, giờ không bán được.

Từ khi chồng tôi về nước, do không có bằng cấp lại không có trình độ nên về cũng chỉ xin được công việc phổ thông, lương rất thấp, không đủ trả tiền lãi ngân hàng hàng tháng. Mình tôi phải lo cho sinh hoạt cả nhà, rồi học hành cho hai con gái. Mấy năm nay anh không đưa tôi đồng nào nuôi con, sinh hoạt gia đình, tôi rất chán nản. Biết lương anh thấp, chỉ đủ trả lãi và mua ăn sáng nên tôi bảo anh cũng không có để đưa, còn đưa thêm anh nếu có phát sinh gì.

Tôi biết đầu tư phải chấp nhận rủi ro, có làm có chịu nhưng trong lòng rất ấm ức khó chịu. Mình tôi gồng gánh mấy năm qua, quá chán rồi. Đọc trong mục này có bài viết mỗi tháng chồng đưa 10 triệu đồng cho vợ vẫn bị coi thường, tôi chỉ ước mình không phải đưa tiền cho chồng, không phải trả nợ, chỉ tập trung làm việc nuôi con đã đỡ đau đầu rồi. Đúng là nhất tội nhì nợ, nhìn khoản nợ phải trả hàng tháng tôi rất chán nản, nhắc đến đất đai tôi không muốn nghe.

Tôi cố gắng vì hai đứa con. Chồng làm ở đâu đó được ít lại nghỉ, giờ ở nhà tìm việc khác, tôi rất áp lực về kinh tế. Tôi tâm sự chút cho đỡ chán rồi phải tự mình vực dậy thôi. Mong các bạn chia sẻ để tôi thêm động lực, chân thành cảm ơn.