Có lần, cách ngày tôi sinh gần chục ngày, tưởng tôi cất được tiền đi sinh nên mượn khoản đó, nhưng lần đó tôi không còn có để đưa.

Tôi sinh ra ở vùng quê nghèo, gia đình làm nông, đông con nhưng ba mẹ vẫn cố gắng tạo điều kiện cho con cái học hành đầy đủ. Ba gia trưởng và nhà nghèo nên hồi nhỏ rất khổ. Gia đình không hạnh phúc nên từ nhỏ đã rèn cho tôi tư tưởng vượt khó, phải học để thoát nghèo. Một phần may mắn nên tới hiện tại công việc của tôi tốt (vừa làm công việc chính vừa làm dịch vụ tư vấn ngoài). Cũng vì gia đình lớn không hạnh phúc, ba mẹ có tư tưởng trọng nam khinh nữ nên tôi từng rất muốn có một gia đình chồng vui vẻ, hạnh phúc và tôi cũng rất vun đắp thời gian đầu.

Tuy nhiên chuyện xuất hiện từ hai năm gần đây, hiện tại tôi rất khó xử. Gia đình chồng có ba người con, chồng tôi, em gái chồng đã lập gia đình và một em trai đang học. Ngoài ra, ông bà nội không hạnh phúc, có bồ, có con riêng. Gia đình khá phức tạp, sau này tôi mới biết, mọi người hay nói nhau không tốt nên tôi hạn chế tiếp xúc

Vợ chồng tôi dành dụm và vay ngân hàng mua được căn nhà nhỏ ở thành phố đang làm việc. Sau đó vài tháng, tôi sinh bé đầu nên kinh tế không dư dả, cũng không còn tiền để biếu gia đình chồng nhiều như trước. Tôi hay suy nghĩ nhưng mẹ chồng lại thường nói những câu rất tổn thương dẫn tới khoảng cách ngày càng xa. Ví dụ bà rất hay chê cháu nội, thấy ngoại hình mới sinh không giống nội nên chê (mới sinh được bảy ngày từ viện về). Bà quở “cẩn thận chồng bỏ”, tiếc tiền khi tôi sinh mổ (dù tiền sinh đẻ vợ chồng tự lo). Bà nói khi biết tôi uống sữa khi bầu hoặc so sánh tôi với bà ngày xưa mang bầu.

Lần tôi sinh được bảy ngày, mẹ ra thăm cháu, tôi nhờ mẹ nằm xuống giường với cháu (vì chồng đi làm cả ngày), nhưng mẹ ra ghế sofa phòng khách nằm coi điện thoại, tối chồng về thì mẹ vào ngó cháu tầm năm phút rồi lại ra ngoài tiếp. Bữa trưa, mẹ nấu ăn xong thì ăn trước rồi lên phòng khách, tạt qua phòng ngủ nói: “Mẹ ăn trưa rồi, con tự lấy ăn đi”. Tôi sinh khó và phải mổ cấp cứu nên sau sinh rất đau, cũng biết phải tự chăm con. Tôi chỉ mong mẹ nằm xuống giường cạnh cháu để thắm tình cảm và ngó giùm khi tôi cần ra ngoài ăn cơm hay tắm rửa.

Hai ngày mẹ ở cùng có rất nhiều vấn đề như mẹ đi nói xấu với hàng xóm nhưng nói to quá nên tôi nghe được và rất ngại. Tôi thẳng thắn góp ý mẹ lần sau không nói như vậy nữa. Lúc trước mẹ nhiều lần nói những lời khó nghe, tôi nhờ chồng góp ý nhưng anh không chịu và bảo tôi đừng để ý). Rất nhiều chuyện, nhiều tình huống xảy ra dần dần làm tôi ngày càng xa cách mẹ.

Ba chồng tôi kinh doanh không hiệu quả nhưng bảo thủ nên không ai khuyên gì được. Ông thường xuyên mượn tiền, mượn nhiều người và có khi không trả. Lần đầu tiên là sau ngày tôi tổ chức đám cưới ở thành phố, ba gọi cho chồng bảo nói tôi cho ba mượn tiền. Chồng tôi không chịu vì anh không đi làm, tất cả tiền lúc đó là tôi vất vả kiếm được. Thuyết phục anh không được, ba gọi cho tôi. Vì không muốn mất lòng, tôi thỏa thuận với chồng cho ba mượn số tiền từ bán vàng họ hàng chồng tặng (ba mẹ chồng không tặng, tôi bỏ tiền mua vàng để ba mẹ đeo).

Sau đó, dù biết vợ chồng tôi mua nhà nợ nhiều, gần sinh nhưng ba vẫn mượn. Có lần, cách ngày tôi sinh gần chục ngày, tưởng tôi cất được tiền đi sinh nên mượn khoản đó, nhưng lần đó tôi không còn có để đưa. Tôi rất buồn khi biết ba định mượn trên số tiền dự phòng đi sinh. Lần gần đây nhất, ba không trả được tiền lãi (vợ chồng tôi vay hộ), chồng tôi đòi mượn bên tài chính trả hộ cho ba nhưng tôi không cho. Tôi phải đi mượn người thân để trả cho ba. Tới thời điểm này, ba vẫn chưa trả lại.

Nói về khoản vay hộ cho ba mua xe kinh doanh gần một tỷ đồng, tôi chỉ ước lúc đó mình tỉnh táo, cứng rắn hơn để không nhận. Năm đó tôi bảo chồng rằng tôi không thể vay hộ, nhưng vì anh đứng giữa nên tôi mủi lòng. Giờ còn 4-5 năm nữa mới trả xong, nó giống như khoản nợ đeo bám nặng trĩu hàng ngày. Nhiều lúc đi làm về mệt, ba chồng nhậu say lại gọi điện bắt tôi phải nghe “Con là con dâu trưởng, trách nhiệm như thế nào, phải bảo ban các em, sau em út có hư đốn hay vấn đề gì, ba quy lỗi do con”, “Xưa ba mẹ nuôi chồng con ăn học, mai mốt bọn con phải có trách nhiệm nuôi em”. Những lần đó, tôi đều rất bực nhưng im lặng nghe rồi đi ngủ. Sinh con ra phải có trách nhiệm nuôi nấng, dạy dỗ con, ba mẹ chiều em trai quá sinh hư rồi đổ lên đầu con dâu.

Ba và chồng tôi thường tranh cãi vì quan điểm khác nhau về nhiều vấn đề dẫn tới giận nhau một thời gian. Ngày tôi sinh, hai vợ chồng chở nhau đi giữa đêm, xe đầy đồ đạc, sinh khó nguy hiểm nên mới mổ. Khi mổ xong, gặp chồng đầu tiên tôi chỉ dặn anh gọi điện về báo bình an cho ba mẹ hai bên. Ba ngày sau, mẹ chồng mới gọi điện hỏi “Về nhà chưa?”. Mẹ đẻ tôi khi nghe mẹ chồng gọi cho chồng vậy rất bất ngờ, sao sinh ba ngày bên nội mới gọi mà chỉ để hỏi về nhà chưa, không hề hỏi thăm thông tin sức khỏe của dâu và cháu. Tôi phải trấn an mẹ là bà nội có gọi điện thoại trước đó rồi, dù không hề có.

Lúc mới cưới, ba chồng có tâm sự coi tôi như con đẻ, không phải con dâu. Ngày đó tôi hồn nhiên và trân quý nhưng sau này mới hiểu mãi mãi khác máu tanh lòng. Chồng tôi san sẻ việc nhà với vợ, thu nhập bình thường và không có suy nghĩ nâng cấp cải thiện. Cuối tuần anh dành hai ngày để chơi game. Anh thuộc kiểu người không lo lắng (chuyện gì tới sẽ tới).

Thật lòng tôi rất muốn có gia đình chồng hạnh phúc để phần nào có chỗ lui về, nhưng có nhiều vấn đề xảy ra dẫn tới cảm tình của tôi với bên nội ngày càng nguội lạnh. Hiện tại tôi không muốn liên hệ gì, không giao tiếp, không muốn liên quan nhiều với bên nội (không nghe không thấy). Với tình hình này, sẽ không ổn vì tết tôi sẽ về thăm bên nội hoặc lâu lâu nhà nội sẽ ra chơi. Tuy nhiên tôi không thể gắng vui vẻ cười nói như trước khi nghĩ tới những tổn thương đã qua (rất nhiều chuyện, tôi không thể ghi chi tiết hết được). Ngoài ra, ông bà trách tôi không quan tâm. Tôi không biết có phải mình bị vấn đề tâm lý cần đi khám chữa hay không. Ngày mưa, lòng nặng trĩu.