Đến lúc này, sự chịu đựng của tôi cạn kiệt; tôi bảo em không làm vợ được ít nhất cũng phải làm mẹ ổn, đằng này…

Tôi sinh ra và lớn lên ở thành phố lớn nhất đất nước, đã có vợ và hai con đủ nếp tẻ. Tôi làm ngày đêm không mệt mỏi vì xuất phát từ con số không. Bốn cột mốc đáng nhớ trong đời tôi là mua xe cho vợ, mua nhà cho cả gia đình, đám cưới và cho hai con học hết đại học. Sau 27 năm hạnh phúc, chỉ còn một năm nữa là bé nhỏ ra trường, tôi dự định vợ chồng dắt tay nhau cùng hưởng phước, an nhàn, dù chỉ đủ ăn đủ mặc thì cột mốc thứ 5 xuất hiện bất ngờ.

Vợ không còn muốn lo cho gia đình nữa, lạnh nhạt với chồng, đi làm về chỉ ôm điện thoại rồi đi ngủ, phó mặc kinh tế cho chồng. Cô ấy làm được bao nhiêu là đem về lo cho các em hết, toàn trên 40 tuổi và có gia đình. Tôi có ý kiến, vợ đòi ra ngoài ở. Tôi hiểu vợ không đi bây giờ cũng đi lúc khác. Tôi đối diện sự thật. Nếu một người quá nghèo khi còn trẻ, giờ họ lại thèm khát sự giàu có. Đỉnh điểm là vợ muốn gả con gái tôi cho một Việt kiều để lấy tiền mua nhà cho em ruột.

Tôi quyết định buông tay để vợ đi, may mắn hai con vẫn ở với tôi. Bất ngờ là bước vào tuổi 60, cuộc đời tôi lại thay đổi như thế, thật nghiệt ngã. Tôi nghe nói sau ly hôn 18 tháng đàn ông mới tỉnh lại. Cô đơn ở tuổi xế chiều thật khó chấp nhận. Tôi nghe ai đó từng nói: “Thiếu thứ gì nhặt thứ đó thôi. Hãy bước đi khi ta còn có thể”. Các bạn tiếp sức mạnh cho tôi nhé, tôi muốn sống đến hơi thở cuối cùng để đưa con mình vào đời.