Mẹ cho rằng tôi nhu nhược, để vợ sai bảo, vợ có bầu chứ đâu phải ốm yếu gì mà không làm, cần vận động mới dễ đẻ.

Vợ tôi đang mang thai được bốn tháng. Hai tháng đầu mang bầu, vợ nghén nặng, ngửi mùi thức ăn là ói. Cơm nước, giặt giũ quần áo, phơi đồ, rửa chén đều tôi làm hết. Tôi thấy những việc đó cũng đơn giản, không vấn đề gì, cũng không ảnh hưởng nhiều tới công việc của tôi. Tôi làm giúp thì vợ đỡ việc nhà, có thời gian nghỉ ngơi để dưỡng thai.

Giờ vợ đỡ nghén hơn phần nào nhưng ngoài nấu ăn, mấy công việc khác tôi vẫn làm thay vợ. Mẹ bảo tôi chiều vợ quá, làm các việc cho vợ. Thi thoảng vợ bảo tôi rót cốc nước, làm hộ việc này kia, tôi đều làm luôn. Tôi thấy mọi việc hết sức bình thường nhưng mẹ lại cho rằng thế là tôi nhu nhược, để vợ sai bảo, vợ có bầu chứ đâu phải ốm yếu gì mà không làm, cần vận động mới dễ đẻ.

Thật sự tôi rất bức xúc. Tôi chăm sóc vợ là điều bình thường, mẹ cũng là phụ nữ, sao mẹ lại có suy nghĩ vậy? Tôi không dám nói nhiều, sợ mẹ sẽ giận nhưng không hề đồng tình với suy nghĩ của mẹ. Mẹ còn có suy nghĩ mẹ bầu lười thì sau này sinh ra con lười, khó dạy. Tôi cho rằng con ngoan hay không là do cách dạy bảo của cha mẹ, đâu phải ảnh hưởng từ khi mẹ đứa trẻ mang bầu. Tôi phải làm sao để nói với mẹ mà không khiến mẹ giận?