Tôi tự nhận mình sống lỗi hơn rất nhiều từ ngày có con, tính nết thay đổi nhiều, trở nên hung dữ và hay khó chịu.

Tôi là tác giả bài viết “Đánh chồng tới tấp vì anh dám nói ‘sống không hạnh phúc'”. Lời đầu tiên, tôi xin cảm ơn quý độc giả đã đọc và bình luận để tôi rút kinh nghiệm cho cuộc sống gia đình mình. Tôi xin chia sẻ thêm chút về việc đánh chồng cũng như bắt khoanh tay xin lỗi và việc chuyển khoản tiền. Chúng tôi sống với nhau bốn năm nên tôi hiểu tính nết chồng.

Về việc đánh chồng, thật ra anh cao to hơn tôi rất nhiều, việc tôi đánh anh chỉ như gãi ngứa. Bình thường giận nhau, việc không nói chuyện, im lặng đáng sợ hơn rất nhiều. Nếu kiếm cớ đụng chạm đối phương như ngủ giả bộ để gác đè lên hay nắm tay đi ngủ hoặc anh vác tôi như bao gạo là biểu hiện của sự làm hòa. Nên việc anh cố tình trơ mặt ra để tôi giận lao vào đánh anh, anh biết đó là biểu hiện của việc làm hòa, bởi vậy anh mới quay video và gọi mách bố vợ. Chứ nếu anh tức giận vì bị đau thật, tôi nghĩ chắc mình cũng đi cấp cứu.

Lúc anh khoanh tay xin lỗi, thật ra lúc đó chúng tôi đã làm hòa. Anh làm theo ý tôi chỉ để tôi không khóc nữa. Tôi cũng biết lựa hoàn cảnh để đòi hỏi. Chứ nếu đang căng như dây đàn, tôi đòi hỏi vậy có khi tôi “đi thật xa” rồi chứ không ngủ trên giường nữa.

Việc chuyển tiền thì tháng nào chả vậy. Anh giữ một triệu đồng nhưng nếu xài hết tôi vẫn chuyển tiếp và chưa bao giờ cằn nhằn hoặc hỏi anh tiêu cái gì. Tôi chỉ cầm tiền chung vì phải chi ra nhiều như đi chợ, đóng học cho con,… Tất cả đều có sổ thu chi ghi rõ ràng.

Có bạn nói tôi nhác việc nhà, là cục nợ nhà chồng nên anh mới đòi ra riêng. Tôi xin đính chính câu này vì từ bé đến lớn, tôi rất thích nấu ăn, làm việc nhà, nhưng có con rồi, tôi không thể làm hết mà cần sự trợ giúp của chồng. Chỉ khi nào tôi làm không kịp mới tới tay anh, chứ không phải giao việc cho anh làm này làm kia. Vợ chồng tôi không chia việc rành rọt, ai cũng có vài trò riêng, vì tôi biết anh là người cha tốt và người chồng thương chiều vợ.

Có bạn nói 9h tối tôi còn ra nhổ cỏ, thật ra tôi đi làm ban ngày về chỉ còn thời gian buổi tối thôi, thứ bảy chủ nhật đi chợ làm sẵn đồ ăn cho cả tuần và trông con nữa. Không tranh thủ lúc con ngủ thì lúc nào mới làm được, vườn có quá nhiều cây trinh nữ, tôi sợ con ra chơi bị đau nên phải nhổ. Vườn tược không người chăm, cỏ mọc cao như rừng. Tôi bảo chồng không nhổ cỏ được thì tráng xi măng hết đi chứ cỏ cao rắn rết, gai mọc nguy hiểm nhưng anh không chịu, thế nên tôi phải làm.

Tôi tự nhận mình sống lỗi hơn rất nhiều từ ngày có con, tính nết thay đổi nhiều, trở nên hung dữ và hay khó chịu. Tôi cũng rất buồn vì điều này. Tôi từng nghe có người nói rằng cuộc sống hôn nhân chỉ bắt đầu khi có con, còn trước lúc đó cũng chỉ như người yêu với nhau thôi. Tôi thấy đúng, lúc mới lấy nhau và mang bầu là hai năm ở chung, vợ chồng tôi cãi nhau đếm trên đầu ngón tay. Tôi không thể nhìn mặt anh cãi nhau vì nhìn thấy anh sẽ hết giận và không thể cãi tiếp nữa vì buồn cười. Nếu cãi nhau cũng chỉ nhắn tin thôi vì nghe giọng thôi tôi cũng xìu xuống, không muốn giận nhau nữa. Còn hiện tại, tôi và chồng cãi nhau “face to face” luôn. Chồng tôi đẹp trai, nói giọng miền Nam trầm, rất ấm áp. Cũng là gương mặt đó, giọng nói đó nhưng tôi lại đối xử với anh thật khác. Thật buồn khi nói ra những lời này.

Lời cuối cùng, tôi xin chân thành cảm ơn mọi người đã để lại bình luận để tôi nhận được cái sai của bản thân. Tôi sẽ bớt cầu toàn trong mọi việc, hạ cái tôi xuống, miệng bớt rảnh để chửi chồng và không suy nghĩ sai về chồng chỉ vì một câu nói trong lúc mệt mỏi tức giận. Tôi cần kiềm chế cảm xúc tốt hơn trong những trận cãi nhau để giữ lại ông chồng này. Tôi xin cảm ơn mọi người.