Trong sâu thẳm lòng mình, tôi đối với mẹ chồng chỉ vì trách nhiệm, không còn tình cảm bởi vô số lần tôi khóc do bị oan.

Trời hôm nay mưa bão liên tục, những cơn mưa kéo dài không dứt cũng như lòng tôi buồn nặng trĩu. Tôi 42 tuổi, chồng 44 tuổi, sống cùng ba mẹ chồng 86 tuổi. Tôi làm dâu đến nay được 18 năm. Chồng mỗi tháng đưa tôi 12-13 triệu đồng, còn 5 triệu đồng anh chi cho cá nhân, để tôi lo tất cả chi phí sinh hoạt gia đình. Ba mẹ chồng không có lương hưu, chỉ có khoản tiết kiệm 400 triệu đồng đưa chị gái chồng giữ, để chi những lúc ông bà nằm viện. Chị gái chồng ở riêng, cách nhà chồng tôi khoảng 5 phút đi xe máy. Nhà chồng có tất cả 9 người con, chồng tôi là út.

Ba năm trước, ba chồng bị bệnh nặng, tôi nghỉ bán hàng, ở nhà chăm sóc ông là chính, ông ăn uống và vệ sinh một chỗ, cuộc sống ác mộng bắt đầu từ đây. Mỗi ngày từ một đến 3 anh chị, con cháu nhà chồng đều ghé xem xét, nhìn ngó, cạnh khóe khi có gì không vừa mắt. Bị nhìn ngó riết nên tôi không muốn chạm mặt hoặc tiếp xúc với ai ở nhà chồng. Mỗi khi có anh chị nào về thăm ông bà, tôi chỉ chạm mặt khi hết cớ để lui.

Đám giỗ, tôi dậy sớm để kịp đi chợ nấu nướng. Nhà chồng một năm ba giỗ, không tính lễ tết, nhưng dịp nào tôi cũng bị chê. Sau khoảng 3 năm, ba chồng khỏe hơn, tôi đi bán hàng lại. Tôi buồn, suy nghĩ nhiều, riết nghi ngờ bản thân kém cỏi. Thế nhưng tôi ra xã hội được mọi người đánh giá vui vẻ, nhanh nhẹn. Tôi không có được tình cảm từ nhà chồng, nhất là với mẹ chồng. Mỗi ngày tôi đều đi chợ nấu ăn, rửa chén, dọn dẹp nhà cửa gọn gàng, xong rồi mới ra dọn hàng bán, cũng 10h sáng. Nếu ra dọn hàng sớm, tôi sợ có một cái chén bày ra mà không dọn được, mẹ chồngg dọn để lên kệ cao lại té. Mẹ chồng không ưa con dâu dù tôi luôn hết lòng. Mẹ nghĩ tôi lấy hết tiền lương của con trai bà.

Mong muốn của ba mẹ chồng là chồng tôi phải chu toàn hết, cho mấy anh trai tiền khi các anh cất nhà hoặc có dịp gì cần đến tiền, trong khi nhà anh nào cũng giàu có. Tôi không khéo miệng như chị dâu khác, không nịnh bợ lấy lòng người khác. Những lúc chị dâu khác đem qua con cá, tô canh, mẹ chồng vui vẻ ra mặt, còn tôi ngày nào cũng hầu hạ gia đình chồng mà chẳng có giá trị gì với bà.

Hôm nay, ngày tôi buồn theo những cơn mưa rả rích. Sáng nay mẹ chồng bị chóng mặt, tôi vẫn dọn hàng bán, không ở nhà chăm sóc như xưa nữa. Xưa khi mẹ bệnh vặt, tôi cũng nghĩ ở nhà lo nấu ăn, tẩm bổ cho mẹ, giờ không làm vậy tôi cũng thấy mình có tội. Tôi day dứt khi mẹ chồng bệnh mà bản thân vẫn đi bán hàng. Mẹ ruột bệnh tôi giá nào cũng nghỉ để chăm sóc, thấy mình không lo cho mẹ chồng giống mẹ ruột. Mong các bạn chia sẻ để tôi biết mình nên sống thế nào cho đúng đạo dâu con