2 lần đầu nhìn mâm cơm chị dâu chuẩn bị cho mẹ tôi không dám nói, qua đến lần thứ 3 thấy mẹ ăn mỗi cơm chan với nước rau thì tôi ấm ức quá, bê mâm cơm toàn món ngon đặt trước mặt chị dâu mà khóc.
Kinh tế nhà anh trai và gia đình tôi là khá giả như nhau. Có lần tôi từng gửi 2 triệu để anh trai mua đồ bổ bồi dưỡng cho mẹ nhưng anh không chịu lấy. Anh bảo:
“Vợ chồng anh được thừa hưởng nhà và mảnh đất 1000m2 của bố mẹ, phải có nghĩa vụ chăm sóc phụng dưỡng mẹ đàng hoàng và thờ cúng tổ tiên đâu ra đấy. Em là gái tập trung lo tốt cho phía đằng chồng, còn về phần mẹ không phải nghĩ ngợi gì”.
Những lời anh trai nói mà tôi hạnh phúc vô cùng, anh trai vẫn là đỉnh nhất, lúc nào cũng nghĩ cho mẹ và em.
Anh tôi rất quan tâm đến mẹ nhưng vài lần về quê, tôi để ý chị dâu lại hờ hững lạnh nhạt với mẹ. Đôi khi tôi có cảm giác chị như bị chồng cưỡng chế, ép buộc chăm sóc mẹ già vậy.
Mẹ tôi già yếu, đi lại khó khăn nhưng vẫn phải hoạt động, ngồi lâu một chỗ sẽ bị liệt. Mẹ rất muốn đi ra ngoài công viên trước nhà ngồi nói chuyện với bà con trong khu phố nhưng không có ai đưa đi. Khi thấy tôi về bà mừng lắm, được con gái dìu đi chơi, bà nói luôn miệng:
“Anh con làm xa nhà, tháng nào về cũng dìu mẹ đi chơi. Chị dâu con có thời gian trang điểm, đi uống cà phê hay ăn lẩu với bạn bè nhưng mỗi khi mẹ nhờ chị ấy đưa ra công viên thì gắt lên, nói là không có thời gian. Mẹ sợ nên không dám nói gì nữa, tối ngày chỉ quanh quẩn trong 4 bức tường, chỉ mong các con về đưa đi chơi”.
Những lời anh trai nói mà tôi hạnh phúc vô cùng, anh trai vẫn là đỉnh nhất, lúc nào cũng nghĩ cho mẹ và em. (Ảnh minh họa)
Thương mẹ lắm nhưng tôi cũng không dám trách chị dâu. Bởi chị ấy còn phải đi làm, chăm sóc 2 đứa con, chị cho mẹ ăn ngày 3 bữa và tắm rửa giặt giũ là quá sức rồi.
Tuần vừa rồi, tôi đi du lịch với công ty và ghé qua nhà thăm mẹ vài hôm. 2 lần đầu nhìn mâm cơm chị dâu chuẩn bị cho mẹ tôi không dám nói, qua đến lần thứ 3 thấy mẹ ăn mỗi cơm chan với nước rau thì tôi ấm ức quá, bê mâm cơm toàn món ngon đặt trước mặt chị dâu mà khóc:
“Mẹ già yếu, răng rụng gần hết, còn mỗi mấy cái răng cửa. Vậy mà bữa nào chị cũng nấu thịt chiên, cánh gà rán hay sườn xào chua ngọt. Những món này chỉ có làm cho các cháu chứ mẹ ăn sao nổi.
3 bữa nay, em nhìn thấy mẹ chỉ ăn chút cơm chan với nước rau. Mẹ ăn uống đạm bạc như thế này lấy sức. Không biết anh em có biết mẹ ăn uống khổ thế này không? Mẹ sống cùng chị em mình cố lắm cũng chỉ vài năm nữa, nếu chị không chăm sóc được bà thì nói một tiếng để em rước bà đi. Đừng đối xử tệ với mẹ thế, em đau lòng lắm”.
Tuần vừa rồi, tôi đi du lịch với công ty và ghé qua nhà thăm mẹ vài hôm. (Ảnh minh họa)
Những lời nói thẳng thắn của tôi làm chị dâu rất bất ngờ và vội nói lời xin lỗi. Chị bảo công việc con cái bận rộn nên không để ý lắm đến chuyện mẹ ăn uống thế nào. Lần nào chị cũng bảo con đưa thức ăn cho bà và khi bà ăn xong thì mang ra mâm.
Có lẽ các cháu ăn hết thức ăn còn thừa của bà hay bỏ lại vào đĩa thức ăn của mấy mẹ con nên chị không biết. Chị xin tiếp thu ý kiến của tôi và hứa sẽ sửa sai. Chị bảo tôi đừng nói gì với anh trai kẻo vợ chồng cãi nhau, gia đình mâu thuẫn.
Tôi không biết những điều chị nói thật hay dối, hay chỉ là lấy các cháu ra ngụy biện cho sự ích kỷ và thờ ơ của chị với mẹ chồng. Nhưng có điều tôi nhận thấy là chị tiếp thu lời góp ý của tôi và chịu nhận sai, thế là đủ rồi. Tôi cũng không muốn làm lớn chuyện này, bởi chị và mẹ tôi không có máu mủ ruột thịt gì, chị phải chăm lo cho bà là tốt lắm rồi.
Tôi khuyên chị mỗi ngày chỉ cần nấu cho bà một bát cháo có thịt và rau là đủ. Nếu chị bận rộn thì xay thịt và rau sẵn cho cả tuần rồi cấp đông, lấy ra dùng dần. Chị rất vui khi nghe lời gợi ý của em chồng. Tôi rất mong chị sẽ thay đổi cách chăm sóc mẹ chồng.
MINH KHANG