Đêm đó, con tôi lại bị bố mắng chửi vì tội làm bài điểm kém, học hành không giỏi bằng con người ta.
Chồng tôi là thạc sĩ và hiện đang công tác tại một trường giáo dục thường xuyên, cũng có chức có quyền trong trường. Anh nói rằng mình giỏi giang, thành đạt thì con cái cũng phải học giỏi để anh nở mày nở mặt với người ta. Đó là lý do anh ép buộc 2 con phải học thêm, học kèm, học trung tâm từ lúc 5 tuổi đến bây giờ. Thời gian biểu một ngày của các con, ngoài việc ăn ngủ thì là việc học. Chơi bời trở thành điều quá xa xỉ đối với chúng.
Tôi vẫn nhớ năm con gái học lớp 4, vừa từ trường ra là tôi chở con thẳng đến trung tâm học tiếng Anh. Con hỏi tại sao các bạn được đi siêu thị, đi chơi, còn con thì chỉ có việc học? Tôi giải thích rằng học tập là điều tốt, sẽ giúp ích cho tương lai của con rất nhiều. Nhưng con buồn bã đáp lời rằng mình chỉ thích được đi chơi một buổi thôi, học nhiều làm con mệt mỏi quá.
Sau khi lấy chồng, tôi nghỉ ở nhà làm nội trợ toàn thời gian và đưa đón con đi học. Chồng tôi tài giỏi nên anh có ý coi thường vợ, thường cho rằng ngoài biết chợ búa bếp núc thì tôi chẳng biết gì cả. Sự coi thường đó thể hiện rõ bằng hành động và lời nói, có khi anh quát nạt vợ, chê bai vợ dốt ngay trước mặt các con. Các con tôi sợ bố, thương mẹ nhưng không dám bênh vực hay bảo vệ mẹ.
Ảnh minh họa
Thấy con ghi vở không cẩn thận, tẩy xóa nhiều, chồng tôi chửi các con một trận. Bị bố mắng chửi, con gái tôi chỉ biết im lặng chịu đựng. Con trai thì khóc nức nở thu dọn lại sách vở bị bố ném vứt đi. Chửi con xong rồi, anh bỏ đi nhậu. Con gái chỉ nói một câu mà tôi đau đớn: “Sao mẹ không ly hôn cho rồi. 3 mẹ con sống với nhau vẫn sướng hơn sống cùng ông ấy”. Nói rồi, con vùng vằng bỏ vào phòng, đóng cửa thật mạnh.
Tối đó, thấy phòng con gái vẫn còn sáng đèn, tôi định đem hộp sữa cho con. Nào ngờ con không có ở trong phòng. Tôi đi tìm thì thấy đèn phòng tắm còn sáng. Nhìn qua khe cửa, tôi hoảng loạn, run rẩy khi thấy con gái đang dùng dao lam, rạch từng đường trên cánh tay mình. Máu chảy nhỏ xuống nền nhưng sắc mặt con vẫn rất bình thản, cứ như đây là chuyện thường xảy ra.
Tôi ngã quỵ xuống nền nhà. Nghe tiếng động, con gái vội lấy áo mặc vào che kín tay rồi bước ra. Thấy tôi, con sững sờ rồi bật khóc nấc lên. Mẹ con tôi ôm lấy nhau mà khóc. Tôi rửa vết thương, dán băng keo cá nhân từng vết cắt mà nước mắt không ngừng rơi. Con gái một lần nữa hỏi tôi có thể đưa con về ông bà ngoại, cách xa bố không? Tôi im lặng. Con tỏ thái độ không phục nên hất tay tôi ra rồi bỏ vào phòng.
Thấy con như vậy, tôi xót xa không thể tả. Giờ tôi có nên ly hôn để đem lại cuộc sống bình thường cho các con không? Tôi chỉ sợ mình không thể nuôi nổi 2 con, đến lúc đó các con lại chịu thiếu thốn thì thiệt thòi cho con quá.
News
Mẹ chồng cải trang thành cái bàn bắt con dâu ng:;oại t:ình và cái kết
Người mẹ chồng tức giận đến mất lý trí, không những làm ầm ĩ tại chỗ mà sau đó còn báo cảnh sát đến xử lý đôi “gian phu dâm phụ”, mặc kệ cho cô con dâu hết lời giải…
Độc đạo: Hồng đã ngầm tìm ra manh mối cái ch:;ết của bố đẻ khiến Lê Toàn thấy khó chịu
Hồng là nhân vật nắm giữ vai trò quan trọng trong hệ thống mối quan hệ ở bản Mây nên cả phía công an và phía băng nhóm buôn ma tuý Quân già đều muốn có Hồng. Ông Lê Toàn…
Độc đạo tập mới tối mai: Camera giấ:u kí::n không qua được mắt của Quân già
Phim ‘Độc đạo’: Lê Toàn đã lên bản Mây; Quân ‘già’ giả dạng đầu bếp tiếp cận Hồng; Lý ‘toét’ tiếp tục bán thông tin cho Hồng. Phim Độc đạo tập 8 có những diễn biến cho thấy sau khi biết bố…
Kh:inh mẹ chồng nghèo, con dâu ăn cơm gác chân lên ghế, bắt mẹ già ngồi đất, lúc mẹ công bố di chúc quỳ sụp gối nghe bà phán: ‘Cô bất hiếu nên không có phần’
Ghét mẹ chồng nên lúc ở nhà với bà, Uyên toàn quát mắng và toàn cho mẹ chồng ăn cơm thừa canh cặn. Có hôm Uyên luộc một con cua to đùng, cô gác chân ngồi trên ghế ăn, để mặc mẹ…
Tôn Bằng mượn cớ thăm con xông vào nhà riêng của Hằng Du Mục, xé giấy tờ
Hằng Du Mục vẫn chưa lên tiếng, nhưng nhiều dân mạng thấy lo giùm mẹ con cô. Mối quan hệ giữa Hằng Du Mục cùng các con và chồng cũ Tôn Bằng vẫn nhận được nhiều quan tâm sau khi ly hôn….
Suốt 2 năm chung sống, tôi không dám gửi 1 đồng nào cho bố mẹ vì vợ quản chặt, cho đến tận lúc mẹ ốm nhập viện…
Suốt 2 năm chung sống, tôi không dám gửi 1 đồng nào cho bố mẹ vì vợ quản chặt. Thế nhưng tận lúc mẹ tôi bị ốm, nhập viện cô ấy vẫn khăng khăng không đưa thì tôi quyết định…
End of content
No more pages to load