Nhận được câu trả lời dứt khoát từ nhà trai, tôi nhanh chóng kéo tay vợ con ra về. Trước khi bước ra khỏi nhà hàng, tôi cũng không quên cảnh cáo…
Sau nhiều năm vất vả làm lụng đến lúc về hưu, vợ chồng tôi cũng chỉ mua được một ngôi nhà 40m2 ở thành phố, ngoài ra không có gì thêm. Tài sản lớn nhất của chúng tôi chắc là 3 cô con gái đều xinh đẹp, ngoan ngoãn và được ăn học đàng hoàng.
Các con giờ trưởng thành, có công ăn việc làm ổn định, vợ chồng tôi mừng lắm. Hai cô con gái lớn đã lập gia đình, nhà trai nhìn chung không giàu có nhưng được cái nề nếp, tốt bụng. Vợ chồng tôi chỉ còn mỗi con gái út gả nốt đi nữa là xong.
Dù nhà tôi nghèo khó, hai vợ chồng vẫn luôn yêu thương và cưng chiều con gái út. Cũng có thể vì con là con bé nhất trong nhà và khi mới sinh, con hay ốm đau, khó nuôi.
Hiện tại, 26 tuổi rồi, con vẫn trông nhỏ xinh như thế, đam mê vẽ vời nên theo ngành thiết kế. Từ nhỏ, con đã ốm yếu nên ít khi phải động tay động chân vào việc nhà, hàng ngày chỉ biết lo học hành.
Là một người bố, tôi sẽ không bao giờ cho phép ai “động” vào con gái mình (Ảnh minh họa: KD).
Một năm nay, con có bạn trai. Sau nhiều lần giục giã, cuối cùng, con cũng đồng ý dẫn bạn trai về nhà ra mắt bố mẹ. Đó là đồng nghiệp trong công ty của con, đang giữ vị trí trưởng phòng nhưng khác phòng với con. Cậu ấy trông cao ráo, điển trai, nghe bảo là con nhà khá giả.
Khi gặp mặt tiếp xúc, nhìn chung vợ chồng tôi khá ưng ý bạn trai của con. Bên cạnh vẻ ngoài ưa nhìn, cậu ấy nói năng cũng từ tốn, nhẹ nhàng. Chỉ có điều, trông bạn trai của con đúng kiểu công tử, có vẻ không biết làm việc gì trong nhà. Sau này nếu cưới nhau, không biết cậu ấy có thể trở thành trụ cột, gánh vác mọi việc trong gia đình được không.
Với cả hai bên gia đình có vẻ không “môn đăng hộ đối”, tôi không rõ đằng nhà trai có ưng ý hay gây khó dễ, phản đối con gái tôi về làm dâu hay không. Mấy lần hỏi con, con đều nói tôi đừng lo lắng quá. Thời buổi bây giờ hiện đại, các nhà nhìn chung đều văn minh, không quá xét nét chuyện gia cảnh, miễn là con ngoan ngoãn, tử tế.
Thấy con nói vậy và hai đứa cũng tính đến chuyện kết hôn nên vợ chồng tôi cũng dần yên tâm. Ngày hai bên gia đình gặp mặt, cả nhà tôi đều diện đồ mới, ngắm tới ngắm lui bản thân trong gương. Dù không nói ra, ai cũng muốn trông mình chỉn chu, sang trọng để “xứng” với bên nhà trai.
Lúc gặp gỡ tại nhà hàng, thái độ của bố mẹ đằng trai khá khách sáo, không tỏ rõ thái độ như nào. Tuy nhiên, khi bắt đầu bàn chi tiết đến chuyện cưới xin, không khí dần trở nên căng thẳng.
Dù là đằng gái, nhà tôi không có bất cứ yêu cầu gì về chuyện sính lễ hay tổ chức tiệc, miễn là hai con hạnh phúc, yêu thương nhau. Tuy nhiên, đằng trai lại khác. Họ mong muốn cả hai nhà ăn cỗ chung và phải tổ chức hôn lễ ở khách sạn 5 sao. Điều này nhà tôi không theo được vì không đủ điều kiện. Sau đám cưới “lỗ” nặng quá, chúng tôi thực sự không biết lấy tiền đâu bù vào.
Bỏ qua một số chuyện hai bên chưa thể thống nhất được khác, mẹ chồng tương lai của con gái tôi thông báo, việc bếp núc trong nhà sau này sẽ “trao” cho con dâu đảm nhiệm. Con phải quán xuyến hết mọi việc, từ dậy sớm nấu nữa sáng cho các thành viên cho đến cuối tuần dọn dẹp sân vườn.
Tôi có nói khéo con gái tôi thân hình nhỏ nhắn, xưa nay chỉ biết học hành, không đảm đang, biết làm nhiều việc nhà nên mong bên thông gia từ từ chỉ bảo hoặc tạo điều kiện thuê người giúp việc. Tuy nhiên, bà thông gia có vẻ không đồng ý, thậm chí còn nói móc mỉa chúng tôi không biết cách dạy con, nhà nghèo mà như tiểu thư.
Đỉnh điểm, mẹ chồng tương lai của con gái tôi bày tỏ mong muốn sau khi cưới, con gái tôi phải sinh con ngay, thậm chí sinh liền 2-3 con. Gia đình họ có điều kiện và rất mong muốn có nhiều cháu. Nếu cần, con tôi có thể nghỉ ở nhà để tập trung cho việc sinh nở.
Nghe đến đây, tôi không thể nhịn được nữa và cũng không muốn cư xử lịch sự nữa.
– Thế bên nhà anh chị đón con dâu về để làm người giúp việc hay “máy đẻ”? Nếu gia đình chúng tôi không đồng ý thì sao?
– Thì không có cưới xin gì nữa.
Nhận được câu trả lời dứt khoát và coi thường từ bên nhà trai, là trụ cột trong gia đình, tôi nhanh chóng kéo tay vợ con ra về. Không cần bên kia nói gì thêm, chính tôi mới là người từ chối trước hôn sự này, tôi không thể chấp nhận gả con gái vào một gia đình như thế này được.
Giàu có mà làm gì? Họ không yêu thương, coi con gái mình như người thân thực sự. Ngay từ đầu, có vẻ họ đã coi thường xuất phát điểm của con gái mình và hành xử như việc đồng ý cho cưới con trai họ là một sự ban ơn.
Còn chàng con rể tương lai kia, suốt buổi gặp, bố mẹ cậu ta ăn nói như thế nhưng không một lần biết phản đối hay nói đỡ cho người yêu mình, thế thì cũng vứt đi. Con mình lấy cậu ta rồi lại khổ một đời.
Trước khi bước ra khỏi nhà hàng, tôi nói: “Với anh chị, con trai của anh chị là hoàng tử, là vàng, là bạc thì với chúng tôi, con gái của chúng tôi cũng là công chúa, là “cành vàng lá ngọc”. Tôi nuôi con gái lớn bằng ngần này không phải để cho người khác làm khổ con. Tôi tuyên bố gia đình tôi từ chối làm thông gia với anh chị”.