Tôi đã 28 tuổi, nhưng cơ thể tôi chẳng khác gì một đứa trẻ 7 tuổi. Từ nhỏ, tôi đã quen với những ánh mắt tò mò, những lời xì xào sau lưng: “Người chẳng ra người, giống như búp bê bị lỗi.” Tôi bé nhỏ, chỉ cao chưa đầy một mét, làn da nhợt nhạt, đôi tay yếu ớt đến mức chẳng cầm nổi một cuốn sách dày. Bác sĩ bảo đó là một chứng bệnh hiếm gặp, nhưng với tôi, nó giống như một lời nguyền chẳng thể nào phá bỏ. Tôi sống khép kín, né tránh thế giới bên ngoài, bởi mỗi lần bước ra đường, tôi lại cảm thấy mình như một trò cười trong mắt người đời.
Vậy mà định mệnh lại đưa anh đến với tôi. Anh tên là Phong, một người đàn ông cao đúng 1 mét – không quá cao so với người khác, nhưng với tôi, anh như một ngọn núi sừng sững. Anh đẹp trai, phong độ, mái tóc đen nháy luôn được chải gọn gàng, đôi mắt sáng như biết nói. Lần đầu gặp anh ở quán cà phê nhỏ gần nhà, tôi đã nghĩ mình đang mơ. Anh bước đến, nở nụ cười ấm áp, và hỏi tôi: “Em có phiền nếu anh ngồi cùng không?” Tôi lặng người, chỉ biết gật đầu, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Từ đó, anh trở thành ánh sáng trong cuộc đời tôi. Anh chẳng hề để tâm đến vóc dáng nhỏ bé của tôi, chẳng màng những lời dèm pha từ người xung quanh. Anh bảo: “Với anh, em là cô gái đặc biệt nhất.” Tôi dần mở lòng, tin rằng tình yêu có thể vượt qua mọi rào cản. Sau một năm bên nhau, anh cầu hôn tôi dưới cơn mưa phùn nhẹ, quỳ xuống dù đầu gối ướt sũng, tay cầm chiếc nhẫn nhỏ xinh vừa vặn với ngón tay bé tí của tôi. Tôi khóc, gật đầu, hạnh phúc đến nghẹt thở.
Ngày cưới, ai cũng ngỡ ngàng. Họ hàng, bạn bè nhìn chúng tôi bằng ánh mắt khó tin xen lẫn chúc phúc. “Cô bé này mà cũng lấy được chồng đẹp trai thế sao?” – tôi nghe loáng thoáng những câu nói ấy, nhưng chẳng bận tâm. Trong mắt tôi, chỉ có anh – người đàn ông đã chọn tôi giữa muôn vàn khác biệt. Lễ cưới trôi qua trong tiếng cười, hoa tươi và những lời chúc tụng. Tôi mặc chiếc váy cưới trắng tinh, nhỏ xinh như được may riêng cho búp bê, còn anh bảnh bao trong bộ vest đen, đứng cạnh tôi như một bức tranh hoàn hảo.
Nhưng rồi, đêm tân hôn, mọi chuyện xui rủi bắt đầu. Khi chỉ còn hai chúng tôi trong căn phòng nhỏ được trang trí bằng hoa hồng đỏ thắm, anh bỗng trở nên lặng lẽ. Tôi hỏi: “Anh sao vậy?” Anh không trả lời ngay, chỉ ngồi xuống mép giường, đôi tay to lớn ôm lấy đầu. Rồi anh ngẩng lên, ánh mắt không còn ấm áp như trước, mà trĩu nặng một nỗi buồn tôi chưa từng thấy. “Anh phải nói thật với em,” anh thì thầm. “Anh không phải người bình thường.”
Tôi ngây ra, chưa kịp hiểu. Anh chậm rãi cởi áo vest, để lộ một vết sẹo dài chạy dọc lưng, trông như bị một thứ gì đó sắc nhọn rạch sâu. “Anh từng bị nguyền rủa,” anh nói, giọng run run. “Một lời nguyền từ nhiều năm trước, khiến anh không thể sống như người khác. Anh yêu em thật lòng, nhưng anh sợ… anh sẽ mang đến bất hạnh cho em.”
Tôi hoảng loạn, cố nắm lấy tay anh, nhưng bàn tay bé nhỏ của tôi chẳng đủ sức giữ anh lại. Đêm đó, anh kể tôi nghe câu chuyện về lời nguyền ấy – một lời thề độc ác từ một người phụ nữ anh từng vô tình làm tổn thương. Kể từ đó, mỗi khi anh đến gần ai quá lâu, những điều xui xẻo bắt đầu xảy ra. Anh đã cố gắng chạy trốn, sống một mình, cho đến khi gặp tôi và nghĩ rằng tình yêu có thể hóa giải tất cả. Nhưng anh sai rồi.
Sáng hôm sau, khi tôi thức dậy, anh đã biến mất. Trên bàn chỉ còn lại chiếc nhẫn cưới của anh và một mẩu giấy: “Anh không muốn em khổ vì anh. Hãy sống thật tốt, cô gái bé nhỏ của anh.” Tôi ôm mặt khóc, cảm giác như cả thế giới vừa sụp đổ. Người đàn ông cao to, đẹp trai ấy đã rời xa tôi, để lại tôi với nỗi đau chẳng thể nào nguôi ngoai.
Từ đó, tôi sống lặng lẽ hơn trước, mang trong tim một câu hỏi không lời đáp: Liệu tình yêu có thực sự đủ mạnh để phá vỡ những lời nguyền, hay chỉ là một giấc mơ đẹp đẽ nhưng mong manh?