Tôi thấy chị dâu rất bình dị từ việc ăn mặc đến tiêu dùng. Vậy mà không ngờ, chị ấy lại là mạnh thường quân của xã trong bao năm qua.
Chị Trinh, chị dâu tôi là công nhân. Cụ thể thì chị làm gì, công ty nào, tôi cũng không biết rõ; chỉ nghe chị ấy bảo công việc rất vất vả, áp lực thôi. Tôi với chị Trinh không nói chuyện nhiều. Chị ấy đi làm suốt, ngày chủ nhật được nghỉ thì cả nhà chở nhau về ngoại chơi. Ngày lễ, giỗ, tôi về phụ nấu cúng thì chị em nói vài ba câu chứ không bao giờ tôi hỏi han về chuyện tiền bạc của gia đình chị.
Thật ra thì tôi luôn nghĩ chị dâu không khá giả gì. Nhìn chị ăn mặc rất giản dị, mấy bộ đồ mặc ở nhà cũng đã cũ nhưng chị không mua mới. Đi làm thì chị mặc đồ đồng phục công ty. Mỗi lần đi tiệc tùng, đám cưới, chị lại đi thuê váy chứ không mua cái váy nào cả. Thỉnh thoảng tôi ghé về chơi, thấy chị nấu ăn cũng rất đơn giản.
Nhưng bố mẹ tôi lại hay khen chị ấy lắm. Ông bà nói từ ngày nhà có chị ấy, không khí trong nhà lúc nào cũng dễ chịu, nhẹ nhàng. Anh tôi tính tình nóng nảy, giờ cũng trầm lại, biết thương vợ con, ít khi thấy anh ấy to tiếng nữa. Điều này tôi cũng công nhận.
Ảnh minh họa
Hôm qua, tôi chở con về nhà chơi đột ngột vì muốn vay tiền mẹ để trả tiền ngân hàng vào đầu tháng 10. Vợ chồng tôi có vay 300 triệu để xây nhà và trả theo kì hạn 6 tháng/lần. Nhưng sắp tới ngày trả tiền mà tôi vẫn còn thiếu 15 triệu nữa, chẳng biết phải xoay xở ở đâu.
Lúc tôi đến, thấy bác trưởng thôn đang ở trong nhà mình, nói gì đó với mẹ và chị dâu. Tôi tò mò hỏi bác ấy nói gì với chị dâu vậy? Bác cười tươi rói, bảo đến vận động mạnh thường quân tiền để mua quà bánh Trung thu cho các cháu nhỏ trong xã. Năm nay, xã tôi không tổ chức Trung thu rình rang, rước lân múa đèn như những năm trước nữa mà chỉ mua ít quà bánh, phát cho các cháu nhỏ để mừng ngày Tết của các cháu thôi.
Tôi thờ ơ bảo chị dâu mình làm gì có nhiều tiền mà bác đến vận động? Bác trưởng thôn liền bảo một câu mà tôi chết sững: “Cháu không biết chị dâu mình là mạnh thường quân lớn của xã này à? Nhà ai khó khăn, chị dâu cháu đều đến tận nhà hỗ trợ. Rồi ngày Tết, Rằm tháng 7, Trung thu… chị dâu cháu đều ủng hộ rất nhiều. Chị ấy còn đang hỗ trợ chi phí học tập cho 5 em học sinh ở xóm mình mỗi năm. Sao cháu lại nói thế?”. Mẹ tôi cũng trừng mắt, bảo tôi không biết gì thì đừng nói nữa.
Lát sau chị dâu tôi đi ra, cầm theo 5 triệu đưa cho bác trưởng thôn. Bác ấy cảm ơn rồi tiếp tục đi vận động ở nhà khác.
Khi bác ấy đi rồi, mẹ tôi mới nói chị dâu là người rất tốt bụng, lương thiện. Chị ấy đang làm trưởng phòng kế hoạch, lương rất cao chứ không phải công nhân bình thường đâu. Nhưng mỗi tháng nhận lương, chị ấy đều trích ra một số tiền, bỏ vào phong bì từ thiện, cứ đến đợt thì hỗ trợ, giúp đỡ mọi người. Cũng chính vì chị quá tốt nên mới cảm hóa được anh trai của tôi.
Nghe mẹ nói, tôi tự thấy xấu hổ, nhục nhã trong lòng. Vậy mà lâu nay, tôi luôn coi thường mức lương của chị. Theo như mẹ kể, chị dâu còn có một số tiền tiết kiệm khá lớn, tôi có nên hỏi mượn để trả dứt điểm tiền nợ ngân hàng không?