Chồng tôi là người rất sợ bị mang tiếng nên ngay khi nghe tôi nói chuyện đưa mẹ vào viện dưỡng lão sống, anh đã lập tức gạt đi.
Tôi không phải là mẫu con dâu mà mẹ chồng mong muốn. Bởi tôi xuất thân ở quê trong khi nhà chồng ở thành phố. Vì thế, ngay từ đầu, bà đã tỏ ý phản đối cuộc hôn nhân của chúng tôi. Tuy nhiên, do tôi có bầu trước nên mẹ chồng đành miễn cưỡng đồng ý.
Tính tôi không khéo cũng không thích nịnh bợ ai nên càng không được lòng mẹ chồng ngay từ lúc mới cưới về. Lúc nào bà cũng so sánh tôi với con dâu nhà nọ nhà kia khiến tôi cũng rất khó chịu.
Ban đầu tôi nhịn nhưng vì mẹ chồng nói nhiều quá thành ra tôi cũng “tức nước vỡ bờ”. Mỗi lần như thế, mẹ chồng đều đi kể với hàng xóm, anh em họ hàng rằng tôi là đứa con dâu không ra gì, hay cãi và không có hiếu với bố mẹ chồng.
Con dâu khó nghĩ khi mẹ chồng muốn vào viện dưỡng lão sống. Ảnh minh họa
Hơn nữa, mẹ chồng tôi là người từng bị trầm cảm sau sinh, rất hay tự ái và để ý mọi người. Thế nên cuộc sống làm dâu của tôi vô cùng áp lực. Nhiều lần tôi muốn ra ở riêng nhưng bố mẹ chồng luôn lấy cớ chồng tôi là con trai duy nhất trong nhà nên không cho phép chúng tôi làm chuyện đó.
Mặt khác, chính chồng tôi cũng không muốn ra ở riêng khi kinh tế chưa cho phép. Vậy là tôi lại đành nhẫn nhịn sống trong gia đình nhà chồng nhưng thực lòng cũng không thoải mái gì.
Đầu năm ngoái, bố chồng tôi phát hiện mắc ung thư phổi giai đoạn cuối. Lúc biết tin, mẹ chồng tôi sốc. Bà dốc hết tiền của ra để cứu chồng nhưng cuối cùng, do bệnh đã ở giai đoạn muộn, bố chồng tôi mất sau đó nửa năm.
Chồng mất, tiền tích góp cũng không còn nhiều, mẹ chồng tôi bị tái phát bệnh trầm cảm. Khoảng thời gian đó, tôi mới sinh bé thứ 2 nhưng cũng nhiều phen tá hỏa với mẹ chồng. Bà thường nói chuyện tâm linh rồi có những hành động rất ma mị khiến tôi khiếp sợ.
Vì lo bà nghĩ quẩn, vợ chồng tôi phải đưa bà vào viện điều trị một thời gian. Khi bệnh đỡ hơn, chúng tôi lại đón bà về nhà chăm sóc. Tuy nhiên, càng ngày mẹ chồng càng quá quắt khiến cuộc sống của tôi ngột ngạt vô cùng. Mâu thuẫn giữa tôi và bà cũng ngày một nhiều hơn.
Đỉnh điểm mới đây, trong lúc giận dỗi con dâu, mẹ chồng tôi thẳng thừng tuyên bố sẽ vào viện dưỡng lão sống. Khi nghe mẹ chồng nói vậy, tôi rất bất ngờ. Tôi biết, mẹ chồng nói vậy một phần là vì bà không muốn sống với con dâu nữa, phần khác là do mẹ chồng muốn dằn mặt tôi. Nhưng cho dù là vì lý do gì đi chăng nữa, mẹ chồng đã nói ra nguyên vọng, tôi cũng không thể làm ngơ.
Với tính cách của tôi và mẹ chồng nếu tiếp tục ở cùng nhau, chắc chắn không tránh khỏi mâu thuẫn, xích mích. Lúc ấy, tôi sợ bệnh trầm cảm của bà lại tái phát. Vì thế, cho bà vào viện dưỡng lão cũng là một phương án tốt. Mẹ chồng tôi vừa được chăm sóc về sức khỏe vừa có nhiều người bầu bạn cho đỡ buồn.
Thế nhưng, tôi chỉ sợ, dù chính bà muốn đòi vào viện dưỡng lão nhưng khi tôi đáp ứng, có thể bà lại “quay xe” nói tôi bất hiếu, cố tình “tống” bà đi cho nhàn thân. Đến lúc ấy, mọi chuyện lại càng rắc rối.
Hơn nữa, ai cũng biết, chi phí để gửi một người già ở viện dưỡng lão lại không hề nhỏ, chưa kể mẹ chồng tôi lại là người có bệnh, cần được chăm sóc y tế. Trong khi đó, thu nhập của hai vợ chồng tôi lại chỉ ở mức bình thường và còn đang phải nuôi 2 con ăn học, tốn kém đủ đường. Do đó, nếu phải gánh thêm một khoản lớn lo cho mẹ chồng mỗi tháng, đó cũng là cả một vấn đề cần phải tính toán kỹ lưỡng.
Chồng tôi là người rất sợ bị mang tiếng nên ngay khi nghe tôi nói chuyện đưa mẹ vào viện dưỡng lão sống, anh đã lập tức gạt đi. Chồng khuyên tôi nên cố nhẫn nhịn để mẹ sống yên những năm tháng cuối đời. Anh không muốn bị thiên hạ cười chê nhà có mỗi mẹ già cũng không nuôi nổi, phải đẩy đi nơi khác sống.
Quả thật, từ hôm đó đến giờ, tôi vẫn chưa tìm được phương án nào thỏa đáng trong trường hợp này. Giữ mẹ ở cùng theo ý chồng thì tôi ấm ức, rồi gia đình lục đục. Đưa mẹ vào viện dưỡng lão thì vừa tốn kém vừa sợ miệng lưỡi thế gian. Tôi phải làm thế nào trong tình cảnh này đây?. Xin hãy cho tôi lời khuyên.