Những lời nói chân thành của con dâu khiến tôi cảm động sâu sắc.
Với 2,7 tỷ đồng tiền đền bù nhà trong tay, tôi hào hứng đến nhà con trai và nóng lòng muốn chia sẻ tin vui với chúng.
Từ ngày chồng mất, tôi ở quê một mình. Lúc đầu, tôi thấy không quá cô đơn, nhưng thời gian trôi qua, nỗi cô đơn đã đeo đẳng tôi. Giờ thì ổn hơn rồi, ngôi nhà cũ đã bị phá bỏ cho tôi động lực dọn đi. Tôi thu dọn đồ đạc, cầm 2,7 tỷ đồng vừa nhận được và tới nhà con trai.
Thực ra, tôi còn có một cô con gái. Vợ chồng con đã nhiều lần rủ mẹ về ở cùng nhưng tôi không nỡ chia tay ngôi nhà cũ, cũng ngại ông bà thông gia nên không đến.
Sau khi đến nhà con trai, con trai và con dâu hơi ngạc nhiên vì tôi không mời mà đến. Nhưng sau khi nghe tin ngôi nhà cũ của tôi đã bị phá bỏ, chúng cũng không hỏi thăm gì thêm. Bà thông gia cũng ở đây, nghe chuyện liền dọn cho tôi một căn phòng trống.
Chỉ là nhà con trai có 3 phòng ngủ, hai vợ chồng con 1 phòng, cháu trai 7 tuổi ở 1 phòng, bà thông gia ở 1 phòng. Giờ tôi đến ở cùng có vẻ hơi chật chội, cháu trai đành về ngủ chung phòng với bố mẹ.
Rồi hôm đó, tôi vô tình nghe được cuộc cãi vã giữa con trai và con dâu. Con dâu mong có thể thuê cho tôi một căn nhà nhỏ gần đó để sống, như vậy hai vợ chồng nó có thể chạy qua chạy lại. Còn bà thông gia sẽ tiếp tục ở lại phụ giúp hai vợ chồng chăm sóc nhà cửa, con cái.
Con trai tôi không đồng ý, nói rằng làm như thế sẽ khiến tôi buồn lòng. Không ai chịu nhường ai, cuộc cãi vã của các con ngày càng trở nên gay gắt.
Nghĩ tới 2,7 tỷ đồng tiền đền bù, tôi quyết định thử con dâu, xem nó nghĩ thế nào về khoản tiền này rồi sau đó quyết định mình sẽ sống ở đâu trong phần đời còn lại.
Trong bữa ăn, tôi cố tình tiết lộ rằng gần đây con gái và con rể sắp mua nhà. Trong tay có một khoản tiền lớn nên tôi định đưa cho con gái 1,7 tỷ đồng. Tôi tưởng con dâu sẽ nhảy dựng lên nếu tôi nói ra điều này. Suy cho cùng, trong lòng nhiều người con dâu, họ sẽ không vui khi bố mẹ chồng chia phần lớn tài sản cho chị em chồng.
Tuy nhiên, con dâu lại nói thẳng:
– Mẹ ơi, mẹ muốn đưa 1,7 tỷ đồng cho em gái, con không phản đối. Nhưng con cũng có một yêu cầu, mẹ con đã giúp chúng con chăm sóc cháu mấy năm rồi. Nhà thì chật, không còn phòng, con không thể đuổi mẹ con đi vì mẹ đến ở cùng được.
Khoản tiền đền bù nhà đó, chúng con một đồng cũng không cần. Nếu mẹ đưa 1,7 tỷ cho vợ chồng em mua nhà thì mẹ hãy giữ lại 1 tỷ cho mình, sau này ốm đau cũng có cái nhìn vào hoặc gọi cho vợ chồng em. Chúng con điều kiện có hạn, lại chăm sóc cho mẹ con nên khó lòng lo cho mẹ đủ đầy như em gái được.
Không ngờ con dâu lại thành thật đến thế, khiến tôi không khỏi ngạc nhiên. Bà thông gia thực sự đã rất vất vả khi con dâu mang thai và sinh nở, nhưng đó cũng là vì sức khỏe tôi không tốt nên không thể chăm sóc cho con cháu được.
Nếu cái giá để tôi ở lại, được vợ chồng con trai phụng dưỡng những năm cuối đời là đuổi bà thông gia đi thì tôi cũng không làm được. Nhưng nếu để tôi đến sống cùng vợ chồng con gái cũng ổn, dù con rể không phản đối nhưng chắc chắn bố mẹ của con rể cũng không vui.
Sau nhiều cân nhắc, tôi cảm thấy việc sống ở nhà con trai là không phù hợp, đến nhà con gái lại càng không ổn. Tôi không muốn mối quan hệ của hai đứa con và gia đình bị xáo trộn vì tôi.
Ngẫm lại những lời con dâu nói, mặc dù rất thực tế nhưng khi mới nghe, tôi hơi ớn lạnh và cảm thấy con dâu đang quay lưng lại với tôi. Tôi và chồng đã giúp các con mua nhà, vậy con có quyền gì mà không cho tôi ở đây khi nghỉ hưu?
Nhưng những lời nói chân thành của con vẫn khiến tôi cảm động sâu sắc. Nhìn vấn đề ở một góc độ khác, nếu tôi đến nhà con gái chăm con trong thời gian ở cữ, nhưng cuối cùng lại bị ông bà thông gia đuổi đi thì tôi cũng sẽ rất đau lòng, tức giận.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, tôi quyết định chia số tiền đền bù thành 3 phần, hai con mỗi đứa 700 triệu, và tôi sẽ dùng số tiền còn lại để mua một căn nhà nhỏ cách khu nhà của con trai tôi không xa.
Ngôi nhà đó chỉ đứng tên tôi. Còn ai sau này chu cấp cho tôi thì ngôi nhà này sẽ để lại cho đứa ấy. Khi đã quyết định xong, tôi gọi các con tới nói ra kế hoạch của mình. Nhưng con gái liên tục xua tay nói:
– Mẹ không cần mua nhà đâu, cứ qua nhà con ở, vợ chồng con sẽ lo cho mẹ.
– Con có thể hiểu được những khó khăn mà anh trai và chị dâu gặp phải. Mẹ cứ qua nhà con ở đi.
Con rể cũng lên tiếng.
Tuy nhiên, nghĩ đến hàng loạt vấn đề có thể xảy ra sau đó, tôi vẫn quyết định làm theo kế hoạch của mình, sẽ không đến nhà đứa con nào mà tự mình mua một căn nhà nhỏ để yên tâm về hưu. Mọi người thấy quyết định của tôi là đúng hay sai?