×

Thấy ​​bữa cơm đầu năm mới của bà mẹ kế, tôi đưa ra quyết định khiến chồng ch;;ết đứng

Bố tôi đã qua đời. Vào dịp đầu năm mới, tôi và chồng mang quà đến gặp mẹ kế.

Khi tôi vừa bước vào năm 3 đại học, mẹ đã rời xa tôi mãi mãi. Sau khi mẹ mất, bố chìm đắm trong nỗi buồn, không thể thoát ra. Nhìn thấy bố như vậy, lòng tôi như bị xé nát. Tôi không thể ở bên cạnh bố thường xuyên, chỉ có thể gọi điện để an ủi ông.

Khi tôi tốt nghiệp và bắt đầu đi làm, bố cũng dần dần vượt qua nỗi đau ấy. Nhờ sự giới thiệu của bạn bè, bố tôi đã gặp dì Lương, cũng mất chồng và có hai con trai đã lập gia đình. Hai đứa con trai không ai muốn chăm sóc dì ấy, buộc dì phải làm giúp việc để kiếm sống.

Sau khoảng 6 tháng quen biết, cả hai đồng cảm với nhau và tình cảm nảy nở. Khi bố đề nghị kết hôn với dì Lương, tôi đã phản đối kịch liệt. Tôi không có vấn đề gì với việc bố sống chung với dì ấy, nhưng chuyện kết hôn thì tôi không chấp nhận được.

Dưới áp lực từ tôi, bố đã không làm đăng ký kết hôn với dì Lương, cả hai chỉ sống chung với nhau. Ban đầu, tôi nghĩ mình sẽ không thích người phụ nữ thay thế vị trí của mẹ, nhưng thực tế lại khác. Mỗi lần tôi về nhà, dì Lương luôn chuẩn bị những bữa ăn thịnh soạn. Không chỉ vậy, dì còn chăm sóc bố tôi rất chu đáo, nhờ đó mà bố khỏe mạnh và vui vẻ hơn.

Tuy nhiên, trong lòng tôi lại cảm thấy khó chịu khi nghĩ rằng vị trí của mẹ đã bị người khác thay thế, và cả bố tôi cũng như bị “cướp” đi. Kể từ đó, tôi ít về nhà hơn, chỉ trở về vào những dịp lễ Tết, vì tôi không muốn nhìn bố và dì Lương thân mật bên nhau.

Đến thăm mẹ kế, thấy ​​bữa cơm đầu năm mới của bà, tôi đưa ra một quyết định trong nước mắt - 1

Tôi không có vấn đề gì với việc bố sống chung với dì Lương, nhưng chuyện kết hôn thì tôi không chấp nhận được. (Ảnh minh họa)

Sự thay đổi trong cách nhìn nhận của tôi về dì Lương chỉ thay đổi sau khi tôi lấy chồng. Mẹ chồng đối xử với tôi rất hà khắc, không chăm sóc tôi trong thời gian ở cữ. Biết chuyện, dì Lương đã cùng bố tôi tới chăm cháu, đảm nhận mọi việc trong nhà từ đi chợ, nấu cơm,…

Tôi đã đưa cho dì ấy 15 triệu mỗi tháng, trong đó 10 triệu để đi chợ và 5 triệu là tiền công cho dì. Tuy nhiên, dì chỉ nhận 10 triệu đi chợ và trả phần còn lại. Dì nói rằng, tôi vừa sinh con và cần tiết kiệm chi tiêu vì sau này còn nhiều khoản để chi.

Khi con tôi đi học mẫu giáo rồi, dì Lương vẫn không yên tâm và tiếp tục ở lại để giúp tôi chăm con thêm một thời gian nữa. Sự giúp đỡ không tính toán của dì khiến tôi một lần nữa cảm nhận được tình mẹ mà đã lâu tôi không có. Nếu mẹ tôi còn sống, chắc hẳn cũng sẽ chăm sóc con tôi như vậy.

Từ đó, tôi thường xuyên về thăm nhà, thỉnh thoảng mang theo đồ ăn và quần áo cho bố và dì Lương, hoặc biếu một chút tiền vào dịp lễ Tết. Tôi tưởng rằng gia đình nhỏ của chúng tôi sẽ mãi hạnh phúc như vậy, nhưng không ngờ, sau 10 năm ở bên dì Lương, bố tôi đã qua đời vì bệnh tật.

Sau khi bố mất, dì Lương cũng không còn ở lại mà đã thu dọn hành lý và trở về nhà mình. Tôi muốn giữ dì lại, nhưng nghĩ rằng có lẽ dì muốn đoàn tụ với con cháu của mình nên đã không ngăn cản.

Đến thăm mẹ kế, thấy ​​bữa cơm đầu năm mới của bà, tôi đưa ra một quyết định trong nước mắt - 2

Sau khi bố tôi qua đời, dì Lương đã dọn đi. (Ảnh minh họa)

Vào dịp đầu năm mới, tôi và chồng mang quà đến nhà con trai lớn của dì Lương, nhưng không gặp được ai. Con trai lớn của dì nói, dì đã tới sống cùng gia đình con trai út. Chúng tôi lại đến đó, nhưng cũng không gặp dì. Con dâu út của dì Lương nói, dì không quen sống ở thành phố nên đã tự xách hành lý về quê.

Tôi nghe ngóng từ hàng xóm xung quanh mới biết, dì Lương đổ bệnh nặng khiến hai cont rai phải tiêu tốn không ít tiền bạc. Hai nàng dâu của dì không muốn chăm mẹ chồng, đẩy qua đẩy lại nên cuối cùng dì ấy đành phải về quê.

Nghe mà tôi thương xót thay cho dì Lương. Không thể ngồi yên, tôi và chồng đã lái xe đến quê của dì. Khi nhìn thấy ngôi nhà cũ kỹ, xuống cấp và bát mì trắng trong tay dì, tôi không kìm được nước mắt.

Khoảnh khắc đó, tôi đã đưa ra một quyết định, đó là đón dì Lương tới nhà mình ở và phụng dưỡng dì đến cuối đời. Chồng tôi hoàn toàn ủng hộ. Dì Lương muốn từ chối, nhưng tôi nói:

– Mẹ à, mẹ đã chăm sóc bố con, cho con và cháu suốt bao nhiêu năm qua. Từ lâu con đã coi mẹ như mẹ ruột của con rồi. Hai con trai của mẹ không chăm sóc mẹ, chúng con sẽ lo cho mẹ.

Nghe từ “mẹ” từ chính miệng tôi thốt ra, dì Lương nghẹn ngào rơi nước mắt, vì đây là lần đầu tiên sau bao năm tôi gọi dì ấy là mẹ. Mẹ kế đã dùng đôi tay nứt nẻ lau nước mắt không ngừng rơi trên má tôi, miệng lẩm bẩm:

– Liệu có làm phiền các con không?

Tôi và chồng nhìn nhau mỉm cười và đồng thanh đáp:

– Không phiền chút nào, chúng con rất vui khi được sống với mẹ. Từ nay trở đi mẹ hãy yên tâm sống ở nhà chúng con đi.

Không biết sau này chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng dù có vất vả thế nào, tôi cũng sẽ đồng hành cùng mẹ kế của mình.

Related Posts

Our Privacy policy

https://expresstin.com - © 2025 News