BƯỚC CHÂN KHÔNG BIÊN GIỚI
Trời hửng sáng, Sư Minh Tuệ rời gốc cây ven đường, nơi Ngài vừa trải qua một đêm tĩnh lặng. Ngài vươn vai, hít một hơi thật sâu rồi lại xếp gọn chiếc y, nhấc bình bát, tiếp tục cuộc hành trình không điểm dừng.
Dân làng hiếu kỳ nhìn theo bóng dáng người khất sĩ với bộ y phấn tảo. Một số người cúi đầu chắp tay kính cẩn, một số khác thì bàn tán.
-Một nhà sư đi lang thang như thế để làm gì? Sao không ở yên trong chùa mà tu hành?
Một người đàn ông lớn tuổi, nét mặt khắc khổ, lắc đầu nói:
-Tu mà không giữ giới, cứ đi khắp nơi như vậy thì có ích gì?
Sư Minh Tuệ vẫn bước đi, không quay lại, không biện minh.
Có kẻ chặn đường, giọng đầy thách thức:
-Ông đi như thế này để chứng tỏ điều gì? Muốn được nổi tiếng à? Hay ông nghĩ mình là thánh nhân?
Ngài chỉ mỉm cười, đáp lại bằng một câu hỏi:
-Khi mặt trời mọc, nó có cần ai xác nhận rằng nó đang tỏa sáng không?
Người kia bối rối. Sư Minh Tuệ nhẹ nhàng cúi đầu rồi tiếp tục bước.
Đêm xuống, Ngài dừng chân bên một dòng suối. Dưới bầu trời đầy sao, Ngài ngồi tĩnh tọa, lắng nghe tiếng nước chảy róc rách.
Một cậu bé lặng lẽ đến gần, đôi mắt lấp lánh tò mò.
-Thầy ơi, người ta nói thầy là kẻ điên. Sao thầy không giận họ?
Ngài nhìn cậu bé, dịu dàng nói:
-Con có thấy dòng suối này không? Nó có dừng lại khi gặp đá ngầm không?
Cậu bé lắc đầu.
-Vậy đó. Dòng suối cứ chảy, không cần chứng minh mình đúng, không cần tranh cãi với tảng đá. Và rồi theo thời gian, chính những tảng đá ấy cũng sẽ bị nước mài mòn.
Cậu bé ngẫm nghĩ, rồi nhoẻn cười:
-Vậy là thầy cứ đi, và rồi người ta sẽ hiểu?
Ngài mỉm cười, xoa đầu cậu bé:
-Thầy không đi để người ta hiểu. Thầy đi vì đó là con đường của thầy.
Xa xa, ánh trăng soi bóng một người khất sĩ tiếp tục hành trình. Không điểm đến, không ranh giới, không biên giới trong tâm.