×

Cậu công nhân tên Minh, khoảng hai mươi lăm tuổi

Chủ tịch Nguyễn Văn Hùng, một người đàn ông ngoài năm mươi, dáng vẻ nghiêm nghị trong bộ vest đen lịch lãm, bước vào xưởng may của công ty mình tại ngoại ô Hà Nội. Đây là chuyến thăm định kỳ để kiểm tra tiến độ sản xuất, nhưng hôm nay, không khí trong xưởng dường như có gì đó khác lạ. Tiếng máy may rộn ràng hòa lẫn với tiếng trò chuyện rì rầm của các công nhân. Họ đang bàn tán về một chàng trai mới vào làm, người mà ai cũng bảo trông giống hệt chủ tịch.

Hùng mỉm cười, nghĩ rằng đó chỉ là lời đùa của đám công nhân. Nhưng khi ông dừng lại ở một góc xưởng, ánh mắt ông bất giác chạm phải một thanh niên đang chăm chú may vá. Chàng trai mặc bộ đồng phục công nhân màu xanh, dáng người cao gầy, nhưng gương mặt… gương mặt ấy khiến Hùng sững sờ. Đôi mắt, chiếc mũi, thậm chí cả nụ cười nhẹ khi cậu ta ngẩng lên nhìn ông – tất cả đều giống ông đến kỳ lạ, như thể ông đang nhìn chính mình cách đây ba mươi năm.

“Chàng trai, lại đây một chút,” Hùng gọi, giọng ông hơi run. Cậu công nhân tên Minh, khoảng hai mươi lăm tuổi, bước tới, ánh mắt tò mò nhưng đầy rụt rè. “Cháu tên gì? Quê ở đâu?” Hùng hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh.

“Dạ, cháu là Nguyễn Văn Minh, quê ở Nam Định ạ,” Minh đáp, giọng nhỏ nhẹ. “Cháu mới vào làm được hai tháng thôi.”

Hùng cảm thấy tim mình đập mạnh. Nam Định – nơi ông từng có một mối tình đầu đầy day dứt. Hơn hai mươi lăm năm trước, ông đã rời bỏ cô gái ấy, Lan, để lên Hà Nội lập nghiệp. Khi ông quay lại tìm cô, cô đã biến mất, không một tung tích. Hùng luôn mang trong lòng nỗi ân hận, nhưng ông không bao giờ nghĩ rằng…

“Cháu có biết mẹ cháu tên gì không?” Hùng hỏi, giọng ông giờ đã lạc đi.

“Dạ, mẹ cháu tên là Trần Thị Lan. Bà mất cách đây vài năm rồi ạ,” Minh trả lời, ánh mắt thoáng buồn.

Câu nói của Minh như một nhát dao đâm thẳng vào tim Hùng. Ông lặng người, ký ức ùa về như một cơn sóng dữ. Lan, người con gái ông từng yêu say đắm, người mà ông đã bỏ lại với lời hứa sẽ quay về nhưng rồi thất hứa. Hùng run rẩy hỏi tiếp, “Thế… cha cháu là ai?”

Minh ngập ngừng, rồi đáp, “Mẹ cháu không bao giờ kể về cha. Chỉ nói rằng ông ấy đã rời bỏ mẹ con cháu từ trước khi cháu ra đời.”

Hùng cảm thấy đất trời như sụp đổ. Ông ngồi phịch xuống ghế, đôi tay run rẩy ôm lấy đầu. Sự thật quá rõ ràng – Minh chính là con trai của ông, đứa con mà ông chưa từng biết đến trong suốt hai mươi lăm năm qua. Nỗi ân hận, day dứt và đau đớn trào dâng trong lòng. Ông đã thành công, đã trở thành một chủ tịch giàu có, nhưng cái giá phải trả là hạnh phúc của người phụ nữ ông yêu và cả một đứa con trai mà ông không hề hay biết.

Hùng nhìn Minh, ánh mắt đầy đau đớn. “Minh… có thể… chú không phải là người cha tốt, nhưng chú muốn bù đắp cho cháu. Chú… chính là cha của cháu.”

Minh ngỡ ngàng, không nói nên lời. Cậu nhìn người đàn ông trước mặt, người mà cậu chỉ nghĩ là một ông chủ xa lạ, nhưng giờ đây lại là cha mình. Cả hai chìm trong im lặng, chỉ có tiếng máy may vẫn đều đặn vang lên, như một bản nhạc nền cho câu chuyện đầy nước mắt của họ.

Từ ngày hôm đó, Hùng thay đổi hoàn toàn. Ông dành nhiều thời gian hơn cho Minh, cố gắng bù đắp những năm tháng đã mất. Nhưng sâu thẳm trong lòng, ông biết rằng có những vết thương không bao giờ lành, và có những sai lầm không thể sửa chữa hoàn toàn.

Related Posts

Our Privacy policy

https://expresstin.com - © 2025 News