×

Một ông già sửa xe giúp cô gái mà không lấy tiền, 5 tháng sau cô gái ôm bụng

Trong một con hẻm nhỏ ở ngoại ô Sài Gòn, ông Tư – một thợ sửa xe đạp đã ngoài 70 tuổi – vẫn mài mài làm công việc trong Lá nhỏ của mình. Tiệm sửa xe của ông không lớn, chỉ là một góc nhỏ lợp mái tôn, đầy ắp những chiếc xe đạp cũ kỹ treo trên Tường và các cụ rỉ sét. Dù tuổi đã cao, anh Tư vẫn giữ thói quen làm việc mỗi ngày, không phải vì tiền mà vì niềm vui khi thấy những chiếc xe lăn bánh trở về trên đường.

Một buổi chiều muộn, khi ánh nắng vàng nhạt bắt đầu thả xuống, một cô gái trẻ tên Lan bước vào Lá. Lan khoảng 25 tuổi,phong cách người nhỏ nhắn, mặc chiếc áo hai dây màu trắng và quần jeans bạc màu. Cô dẫn theo một chiếc xe đạp cũ, bánh trước xẹp lép, dây xích kêu câu lạch mỗi khi cô cố đạp xe. Trông Lan có vẻ hơi thở, đôi mắt thấy rõ sự lo lắng.

“Ông ơi, ông làm ơn sửa giúp cháu chiếc xe này với. Cháu đang khan đi giao hàng, mà xe hư giữa đường thế này, không biết làm sao nữa,” Lan nói, giọng hơi chạy.

Ông Tư trải đầu lên, mờ mắt nhìn cô gái qua cặp kính lão già kỹ. Ông già cười hiền hậu: “Ừ, để ông xem nào. Cháu ngồi đó yên một chút, đừng lo.”

Lan ngồi xuống chiếc ghế nhựa nhỏ bên cạnh, nhìn ông Tư bắt đầu làm việc. Ông kiểm tra bánh xe, thấy săm bị, dây xích thì yên, còn phanh thì đã mòn mòn gần hết. Với đôi tay chai nhưng khéo léo, ông bắt đầu giải quyết bánh, vá săm, tra dầu vào dây xích, và thay một ít chi tiết nhỏ. Vừa làm, ông vừa trò chuyện với Lan để cô bớt căng thẳng.

“Ươm làm nghề giao hàng à? Nhìn khanh thế, chắc chắn có khách đang chờ đúng không?” ông Tư hỏi, giọng trầm ấm.

“Dạ, cháu làm shipper bán thời gian để kiếm thêm tiền ạ. hôm nay cháu nhận đơn giao gấp, mà xe hư thế này, sợ ngậm giờ khách lại không hài lòng,” Lan Thở dài, đôi tay bấu chặt vào nhau.

Ông Tư gật đầu, không nói gì thêm, chỉ tập trung vào công việc. Khoảng 30 phút sau, chiếc xe đạp đã được sửa xong. Ông Phát xe ra trước sân, thử vài vòng để kiểm tra. Mọi thứ đều hoạt động hoàn hảo.

“Xong rồi đấy cháu. Xe này giờ chạy tốt lắm, không phải lo nữa,” ông Tư cười, đưa xe cho Lan.

Lan chào em, tắm bồn dậy cảm ơn: ” hoang cảm ơn ông nhiều lắm! Chỉnh thế này bao nhiêu tiền ạ, để cháu trả ông.”

Nhưng ông Tư xưa tay, giọng nhẹ nhàng: ” Hủy, ông không lấy tiền đâu. Cháu đang tiền, cứ đi làm việc của cháu đi. Ông già rồi, sửa xe là niềm vui, không phải để kiếm tiền nữa.”

Lan ngạc nhiên, đôi mắt mở to: “Sao được ạ? Cháu không thể để ông làm không công thế này được. Ông phải lấy tiền chứ!”

Ông Tư vận đầu, chỉ cười hiền: “bồi cứ đi đi, đừng nghĩ nhiều. Làm người, giúp được ai thì giúp, ông không thiếu cơ gì đâu.”

Lan cảm động, cúi đầu cảm ơn ông lần nữa rồi thở vàng lên xe, đạp đi. Trước khi khuất bóng, cô quay lại lúng túng, nở một nụ cười thật tươi. Ông Tư nhìn theo, vui lòng thư giãn, rồi quay lại Láng, tiếp tục công việc dang nha.

Những ngày sau đó, Lan không ngừng nghĩ về lòng tốt của ông Tư. Cô quyết định tìm cách thông báo phản hồi. Một tuần sau, Lan quay lại Lá sửa xe của ông, nhưng lần này cô không đi một mình. Cô dẫn dắt một người thợ chụp ảnh, mang theo máy ảnh chuyên nghiệp. Lan đã kể cho bạn nghe câu chuyện của ông Tư, và cả hai quyết định làm một điều đặc biệt.

“Ông ơi, hôm nay cháu quay lại để cảm ơn ông,” Lan nói, giọng đầy phấn khởi. “Dương và bạn cháu muốn chụp một bộ ảnh về ông và Lá sửa xe này, để đăng lên mạng. Ông làm việc tận tâm, lại bụng tốt, cháu muốn nhiều người biết đến ông hơn.”

Ông Tư ban đầu ngượng, nhưng trước sự nhiệt tình của Lan, ông cũng đồng ý. Buổi chụp ảnh diễn đàn ra trong không khí vui vẻ. Bạn của Lan đã chụp những bức ảnh chân thực, ghi lại hình ảnh ông Tư đang cặm cụi sửa xe, nụ cười hiền hậu của ông, và cả không gian Lá nhỏ đầy kỷ niệm. Lan còn viết một bài đăng trên mạng xã hội, kể lại câu chuyện về lòng tốt của ông Tư và kêu gọi mọi người ủng hộ Lá sửa xe của ông.

Không ngờ, bài đăng của Lan nhanh chóng lan tỏa. Nhiều người cảm động trước câu chuyện, và Lá sửa xe của ông Tư bạch trở nên đông khách hơn bao giờ hết. Không có người mang xe đến sửa, mà chỉ có những người thả thính chỉ để trò chuyện, cảm ơn anh vì lòng tốt của mình. Một số trẻ còn mang đến những món quà nhỏ như bánh, trà, hay thậm chí chí là một chiếc quạt máy để ông đỡ nóng trong những ngày nắng.

Ông Tư, dù bất ngờ trước sự thay đổi, vẫn giữ nụ cười hiền lành. Ông nói với Lan trong một lần cô ghé thăm: ” hoang làm ông cảm động lắm. Ông chỉ nghĩ làm việc tốt là niềm vui, không ngờ lại được mọi người yêu quý thế này.”

Lan cười, nắm tay ông Tư: “Đó là vì ông vừa phải, ông ạ. Lòng tốt của ông đã lan tỏa, và giờ nó quay lại với ông rồi.”

Từ đó, Lá sửa xe nhỏ của ông Tư không chỉ là nơi sửa chữa những chiếc xe, mà còn trở thành một điểm đến đầy ý nghĩa, nơi mọi người tìm thấy sự ấm áp và niềm tin vào lòng tốt giữa đời thường.

Related Posts

Our Privacy policy

https://expresstin.com - © 2025 News