×

Nhưng vừa nghe thấy yêu cầu của ông ta cô bán rau đã từ chối luôn

Ở một khu chợ nhỏ ven thành phố, có cô gái tên Hạnh, ngày ngày đẩy xe rau đi bán. Hạnh mồ côi từ nhỏ, lớn lên trong sự đùm bọc của bà con hàng xóm, nên dù cuộc sống khó khăn, cô vẫn giữ được nụ cười hiền và tính tình ngay thẳng. Xe rau của Hạnh chẳng có gì nhiều – vài bó cải, dăm mớ rau muống, chút hành lá – nhưng cô chăm chỉ, sáng nào cũng dậy sớm sắp xếp hàng, chiều về lại lọ mọ dọn dẹp.

Hạnh thuê một căn phòng trọ nhỏ trong khu nhà của ông Tâm, một người đàn ông góa vợ đã ngoài 50 tuổi. Ông Tâm sống một mình, con cái đều ở nước ngoài, hiếm khi về thăm. Ông là người ít nói, nhưng tốt bụng, thỉnh thoảng thấy Hạnh đẩy xe rau về muộn, ông hay để lại cho cô ít cơm nguội hay trái cây thừa. Hạnh quý ông lắm, coi ông như người thân trong khu trọ.

Một buổi tối, khi Hạnh vừa dọn hàng xong và bước vào sân trọ, ông Tâm gọi cô lại. Ông ngập ngừng một lúc rồi nói thẳng: “Hạnh này, tôi có chuyện muốn bàn với cô. Tôi già rồi, con cái không về, tôi muốn có một đứa cháu nối dõi. Tôi trả cô 500 triệu, cô chịu đẻ thuê cho tôi không?” Hạnh sững người, tay cầm rổ rau suýt rơi xuống đất. Cô chưa kịp trả lời, ông Tâm nói tiếp: “Cô yên tâm, tôi không ép, cô cứ suy nghĩ đi. Tiền này đủ để cô đổi đời, không phải bán rau cực khổ nữa.”

Đêm đó, Hạnh trằn trọc không ngủ được. 500 triệu – số tiền lớn đến mức cô chưa từng mơ tới. Với nó, cô có thể trả hết nợ nần thời mẹ cô còn sống, xây lại căn nhà dột nát ở quê, và sống một cuộc đời đỡ vất vả hơn. Nhưng nghĩ đến chuyện mang thai, sinh con cho người khác, rồi đứa bé ấy sẽ gọi người khác là cha mẹ, lòng Hạnh nặng trĩu. Cô tự hỏi: “Mình bán rau, cực thì cực thật, nhưng tự do, tự tại. Làm chuyện này, liệu mình còn giữ được chính mình không?”

Sáng hôm sau, Hạnh đẩy xe rau đi như thường lệ, nhưng trong đầu vẫn rối bời. Khi trở về, cô gõ cửa phòng ông Tâm. Ông mở cửa, nhìn cô đầy hy vọng. Hạnh hít một hơi thật sâu, rồi nói: “Cháu cảm ơn bác đã nghĩ đến cháu, nhưng cháu không làm được. Cháu muốn sống đời mình, dù nghèo, dù khổ, nhưng là của chính cháu. Cháu không bán thân mình vì tiền được.” Ông Tâm thoáng ngạc nhiên, rồi thở dài. “Tôi tôn trọng ý cô,” ông nói, giọng trầm xuống. “Cô là đứa tử tế, tôi không trách.”

Từ hôm đó, mọi chuyện giữa hai người trở lại như cũ. Ông Tâm vẫn lặng lẽ để lại đồ ăn cho Hạnh, còn cô vẫn cần mẫn đẩy xe rau đi bán. Dù từ chối 500 triệu, Hạnh không hề hối tiếc. Với cô, cuộc sống tuy giản đơn nhưng là của riêng mình, và đó là điều quý giá hơn bất kỳ số tiền nào. Còn ông Tâm, sau lần ấy, dường như cũng dần từ bỏ ý định, sống lặng lẽ trong căn nhà trọ với chút hy vọng mong manh từ lũ con xa xứ.

Related Posts

Our Privacy policy

https://expresstin.com - © 2025 News