Cô gái đeo đôi hoa tai của mẹ đi phỏng vấn, khi chủ tịch nhìn thấy liền đứng hình…
Lan là một cô gái trẻ, mới ra trường, với niềm đam mê lớn lao đối với ngành thiết kế. Cô luôn mong muốn tìm được một công việc tại một công ty lớn để có thể thay đổi cuộc đời. Một ngày nọ, Lan nhận được thông báo mời phỏng vấn tại một công ty nổi tiếng mà cô đã mơ ước được làm việc. Đây là cơ hội không thể bỏ qua, và cô biết mình phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng.
Trong lúc chọn lựa trang phục cho buổi phỏng vấn, Lan quyết định đeo đôi hoa tai mẹ cô đã tặng từ khi cô còn nhỏ. Đôi hoa tai này có một ý nghĩa đặc biệt đối với cô. Mẹ Lan đã nhận nó từ một người yêu cũ của mình khi còn đi học, một kỷ vật tình yêu mà bà trân trọng suốt cuộc đời. Mỗi lần đeo nó, Lan cảm thấy như có mẹ ở bên cạnh, như được mẹ bảo vệ và tiếp thêm sức mạnh
Ngày phỏng vấn đến, Lan diện một bộ đồ công sở đơn giản nhưng thanh lịch, mái tóc gọn gàng và đeo đôi hoa tai của mẹ. Mặc dù trong lòng có chút lo lắng, nhưng cô cảm thấy tự tin, nhất là khi nhớ đến lời mẹ nói: “Hoa tai này sẽ mang lại may mắn cho con.”
Buổi phỏng vấn diễn ra trong không khí trang trọng. Lan ngồi đối diện với Chủ tịch công ty, người đàn ông mà cô chỉ biết qua những lời đồn đại về tài năng và sự thành công. Khi cô bước vào phòng và ngồi xuống, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô. Chủ tịch bắt đầu xem xét hồ sơ của Lan, nhưng sau đó ánh mắt của ông dừng lại khi nhìn thấy đôi hoa tai trên tai cô.
Một sự thay đổi rõ rệt hiện lên trong đôi mắt của Chủ tịch. Ông ngừng đọc hồ sơ và nhìn chằm chằm vào đôi hoa tai. Không phải một cái nhìn đơn thuần, mà là một cái nhìn đầy ngạc nhiên, như thể ông vừa nhận ra điều gì đó rất quen thuộc. Lan cảm thấy lạ, nhưng không biết phải nói gì. Cô tiếp tục im lặng, nhìn lại ông.
Chủ tịch đột ngột cất tiếng, giọng ông có chút run rẩy: “Đôi hoa tai này… là của ai vậy?”
Lan hơi ngạc nhiên, nhưng trả lời: “Dạ, đây là đôi hoa tai của mẹ tôi. Mẹ đã tặng cho tôi khi tôi còn nhỏ. Mẹ luôn nói rằng nó mang lại may mắn cho tôi.”
Chủ tịch chăm chú nhìn cô, và rồi bất ngờ hỏi thêm, như thể muốn xác nhận điều gì đó: “Mẹ của em tên gì?”
“Mẹ tôi tên Lan Anh, bà là một người rất hiền lành và chăm sóc gia đình hết lòng,” Lan đáp.
Nghe đến tên mẹ cô, một sự xúc động bất ngờ dâng lên trong ánh mắt Chủ tịch. Ông không nói gì, chỉ nhìn sâu vào đôi hoa tai, như thể thời gian bỗng quay ngược lại. Rồi ông đặt hồ sơ xuống, đôi tay hơi run, giọng ông trầm xuống: “Lan Anh… Cô ấy là người yêu cũ của tôi.”
Lan ngây người. Cô không hiểu nổi, đôi hoa tai của mẹ cô lại có liên quan đến Chủ tịch công ty này? Chủ tịch tiếp tục, giọng ông đầy ngập ngừng: “Chúng tôi từng yêu nhau rất nhiều năm trước, khi còn học đại học. Đôi hoa tai này… tôi đã tặng cho cô ấy vào một dịp đặc biệt, khi chúng tôi còn trẻ. Sau khi tốt nghiệp, công việc đã kéo tôi đi khắp nơi, và chúng tôi dần mất liên lạc. Tôi tìm kiếm cô ấy suốt nhiều năm, nhưng không thể tìm được. Tôi nợ cô ấy một mối tình.”
Lan nhìn ông, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Những ký ức về mẹ, những câu chuyện Lan chưa bao giờ nghe kể về tình yêu của bà, giờ đây được hé lộ qua những lời của Chủ tịch. Cô cảm thấy như mình đang sống trong một câu chuyện cổ tích, nhưng lại đầy đau đớn và tiếc nuối.
Chủ tịch nói tiếp, giọng ông nghẹn lại: “Mẹ của em là người rất đặc biệt, rất mạnh mẽ, nhưng cũng rất dễ tổn thương. Cô ấy đã hy sinh rất nhiều cho gia đình, và tôi… tôi đã không thể giữ lời hứa. Tôi đã để tuột mất cô ấy vì công việc, và bây giờ, khi nhìn thấy đôi hoa tai này, tôi nhận ra mình đã đánh mất một phần rất quan trọng trong cuộc đời.”
Lan lặng người, cảm giác nghẹn ngào dâng lên trong lòng. Cô không bao giờ nghĩ rằng mẹ mình từng yêu một người như Chủ tịch, người giờ đây đang đứng trước mặt cô. Và cô cũng không biết rằng trong suốt bao năm qua, Chủ tịch luôn tìm kiếm mẹ cô, mặc dù bà đã ra đi từ lâu.
“Em giống mẹ em rất nhiều,” Chủ tịch nói, đôi mắt ông mờ đi vì xúc động. “Cô ấy luôn mạnh mẽ, nhưng tôi biết rằng cô ấy cũng rất cô đơn trong những năm cuối đời. Đôi hoa tai này không chỉ là món quà tình yêu, mà là một lời hứa mà tôi chưa thể thực hiện.”
Lan không biết nói gì. Cô cảm thấy một nỗi buồn sâu thẳm trong lòng, như thể mình vừa nhận ra một điều gì đó rất quan trọng nhưng lại không thể thay đổi được. Mẹ cô đã mất từ lâu, và có lẽ sẽ chẳng bao giờ có thể gặp lại người yêu cũ của bà, người mà giờ đây đứng trước mặt cô, với một nỗi tiếc nuối vô hạn.
Cuối cùng, Chủ tịch nhìn cô và nói: “Em đã nhận công việc. Nhưng không chỉ vì tài năng của em, mà còn vì sự kết nối sâu sắc giữa quá khứ và hiện tại. Mẹ em đã để lại một di sản tình cảm vô giá cho em, và tôi hy vọng em sẽ luôn nhớ đến điều đó.”
Lan rời khỏi phòng phỏng vấn, trái tim đầy cảm xúc lẫn lộn. Cô đã có được công việc mình mơ ước, nhưng điều quan trọng hơn là những kỷ niệm về mẹ và mối tình xưa giữa mẹ cô và Chủ tịch đã khiến cô cảm thấy gần gũi hơn với quá khứ của mình. Đôi hoa tai không chỉ là một món đồ trang sức, mà là sợi dây nối kết giữa tình yêu, sự hy sinh và những ký ức không thể quên. Cô tự nhủ rằng dù mẹ đã ra đi, nhưng tình yêu và di sản của mẹ sẽ mãi sống trong cô, trong mỗi bước đi trên con đường mới.