Sự thật bí ẩn đằng sau đứa trẻ 4 tuổi lại khiến cuộc hôn nhân của tôi thay đổi hoàn toàn.
Vừa bước chân vào cuộc sống hôn nhân, tôi đã dọn về sống chung với nhà chồng. Ngày đầu về nhà, tôi cảm nhận được sự quan tâm và chăm sóc từ gia đình anh. Họ luôn chu đáo, quan tâm đến từng chi tiết nhỏ cho các thành viên trong gia đình. Đặc biệt, tôi để ý, mỗi lần đi đâu về, mẹ chồng và anh đều không quên mua quà cho bé gái 4 tuổi – đứa cháu đang được gửi nuôi ở nhà dì chồng. Điều kỳ lạ là, mỗi lần tôi qua nhà dì chơi, bé gái ấy thường lén nhìn tôi, ánh mắt như muốn nói điều gì đó, nhưng lại luôn trốn tránh, khiến tôi không khỏi thắc mắc.
Một hôm đi chợ, tôi tình cờ gặp bà hàng xóm lớn tuổi. Trong câu chuyện vui vẻ, bà bất ngờ hỏi: “Cô có biết bố mẹ của bé gái ở nhà dì là ai không?”.
Tôi mỉm cười đáp lại: “Cháu nghe chồng nói đó là cháu nuôi của dì, được nhận về nuôi từ nhỏ”.
Bà hàng xóm chép miệng, thở dài: “Cháu còn trẻ, biết gì đâu. Đó là con của thằng Hùng chứ ai. Mẹ nó bỏ theo người khác, để lại đứa nhỏ cho chồng con nuôi từ lúc 1 tuổi. Có lẽ sợ cháu buồn nên nó không dám nói thật”.
Nghe đến đây, tôi như bị ai giáng một cú trời giáng, tim đập loạn xạ. Đầu óc quay cuồng, tôi không tin nổi những gì mình vừa nghe. Trở về nhà, nhìn bé An – đứa cháu vẫn thường lén nhìn tôi mỗi khi tôi xuất hiện, lòng tôi nặng trĩu. Bé còn nhỏ nhưng ánh mắt ấy chứa đựng nỗi niềm mà tôi chưa từng hiểu. Mỗi lần bé muốn đến gần tôi, dường như lại có một bức tường vô hình ngăn cản.
Câu chuyện của người hàng xóm kể khiến tôi lặng người. (Ảnh minh họa)
Một lần khác, trong lúc đứng trước cửa phòng khách, tôi tình cờ nghe thấy mẹ chồng nói với chồng: “Con nhớ tranh thủ qua thăm bé An. Mẹ nó bỏ đi rồi, bố thì lấy vợ mới, không dám gần gũi với nó. Mẹ nhìn thấy mà xót xa”.
Lời nói ấy như một lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim tôi. Hóa ra tất cả những gì bà hàng xóm nói đều là sự thật. Từ ngày đó, mỗi khi nhìn bé An, tôi đều cảm thấy trái tim như vỡ ra từng mảnh. Bé còn quá nhỏ để hiểu hết những biến cố cuộc đời, nhưng lại đủ nhạy cảm để nhận ra sự xa cách. Bé muốn làm quen với tôi, muốn gần gũi nhưng ánh mắt đầy e dè và rụt rè.
Khi tôi mang thai, chồng và mẹ chồng dồn hết tình yêu thương và sự quan tâm dành cho tôi. Chồng mua đồ chuẩn bị cho đứa con trong bụng, nhưng ánh mắt bé An thoáng nét buồn, ngồi lặng lẽ nơi góc nhà. Từng ngày trôi qua, lòng tôi dâng lên cảm giác day dứt không yên.
Ngày tôi sinh con, cả nhà tất bật lo lắng cho tôi và đứa bé mới chào đời. Nhìn bé An nép mình bên cửa, ánh mắt đầy cô đơn, tôi không thể kìm lòng. Cảm giác bứt rứt, nỗi buồn và sự áy náy đeo bám lấy tôi đến mức trầm cảm sau sinh. Tôi trở nên khép kín, nặng nề, chẳng muốn nói gì với ai.
Cuối cùng, sau nhiều đêm thức trắng suy nghĩ, tôi quyết định nói với chồng và mẹ chồng. Trong căn phòng lặng yên, tôi nhẹ nhàng thổ lộ: “Anh, em biết hết rồi. Anh đừng giấu em nữa. Hãy đưa bé An về nhà, con nào cũng là con, chúng ta không nên để con bé bơ vơ”.
Mẹ chồng và chồng tôi sững sờ, rồi ngay lập tức nước mắt mẹ chồng lăn dài trên má. Bà ôm chầm lấy tôi, nghẹn ngào: “Mẹ đã đợi câu nói này từ con lâu lắm rồi, con dâu ạ”.
Kể từ ngày bé An về sống chung, căn nhà tràn ngập tiếng cười, không còn cảm giác u ám, nặng nề như trước. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, lòng thanh thản hơn rất nhiều. Bé An ngày càng thân thiết với tôi, không còn rụt rè hay xa lánh. Nhìn con gái của anh và bé An lớn lên cùng nhau trong tình thương gia đình, tôi cảm nhận được hạnh phúc trọn vẹn và biết rằng mình đã đưa ra quyết định đúng đắn. Những cơn trầm cảm sau sinh cũng từ từ biến mất, nhờ vậy mà tôi có thể chăm sóc con tốt hơn.